NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 39

Chương 7

Kẻ hỏi đường

G

ia đình chúng tôi tiếp tục chuyến đi của mình, bỏ mặc đám đông đằng

sau. Hình ảnh về con chó ở trong làng cứ ám ảnh tâm trí tôi mãi. Tôi muốn
hỏi bố mẹ lắm nhưng nghĩ đến thái độ của hai người thời gian gần đây làm
tôi không dám hỏi.

Gia đình tôi bắt xe khách lên Hà Nội, dùng bữa trưa trên nhà ông bà

ngoại rồi chiều lên trung tâm thương mại chơi. Nhìn mặt bố có vẻ rất buồn.
Là con rể mà lại không mang lại được cuộc sống sung túc cho vợ, bố tôi có
lẽ rất xấu hổ với đằng ngoại. Ông bà ngoại tôi lại rất hiền, chỉ thương bố tôi
chứ cũng không trách. Bố tôi chỉ còn một mình. Bà nội tôi mất từ khi bố tôi
còn nhỏ, ông nội tôi mất trước khi em tôi ra đời. Trong chuyến đi thăm
trung tâm thương mại, bố tôi chẳng nói câu gì. Có lẽ nhìn những thứ hàng
hóa xa hoa, ông lại nhớ tới ngày còn dư dả. Mùi vị của cuộc sống sang giàu
cuốn lấy chúng tôi lưu luyến khiến lòng tôi se sắt cả lại. Đâu ai biết rằng
chúng tôi lạc lõng giữa không gian này, đến tiền sửa nhà còn không có…

Chiều hôm ấy nhà tôi lại bắt xe về sớm cho kịp giờ, không có thời gian ở

lại thêm.

Thời gian qua tôi dần kết thân được một nhóm bạn ở lớp: thằng Thành,

công tử bột; Nga, Thư – đôi bạn thân hóng chuyện nhất lớp, Hoa, cô bạn
lùn lùn tốt bụng, hay chỉ bài cho tôi và cho tôi mượn đồ dùng học tập,
thằng Đạt, thằng Vinh,… Cứ giờ ra chơi là chúng tôi hay ra cổng trường
mua quà vặt qua khe cửa, tám chuyện trên trời dưới bể. Những chuyện tôi
từng chứng kiến tôi lại không hề muốn kể ra, chỉ sợ chúng nó trêu chọc là
tôi nhát gan. Tôi bỏ quên luôn cậu bạn cùng bàn - Hiếu. Tôi chỉ biết Hiếu
sống một mình với mẹ, gia cảnh khó khăn, mẹ lại ốm yếu, tuần nào Hiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.