NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 65

Nói rồi bà bật bài đầu tiên, vặn volume lên. Tiếng tụng kinh vang ra đều

đều đều đều.

Nghe được tầm ba câu, con Nhi lại hét lên: “AAAAAA… MẸ TẮT

ĐI…” Mẹ tôi hoảng hốt tắt chiếc đài đi rồi quay sang con bé hỏi: “Sao thế
con?” Tôi nghĩ chắc nó bị đau tai nên không thích nghe chăng?

Thế nhưng không, con bé quay sang mẹ tôi, mắt đầy ứ nước, rồi nói

trong tiếng mếu máo: “Họ hát cái này suốt ngày… còn bảo con đi với
họ…”

Mẹ tôi thảng thốt: “Trời ơi… Trời thương xót chúng con với… đến kinh

đến Phật còn bị đùa giỡn đến vậy thì chúng con biết bấu víu vào đâu nữa
đây…”

Đêm hôm ấy cả nhà tôi gần như thức trắng với những nỗi niềm riêng, chỉ

có con Nhi ngủ thiếp đi với cái tai bịt bông trắng xóa. Mẹ tôi cứ khóc cả
đêm bên phòng, ngồi xoa lưng cho cái Nhi ngủ. Tôi nghĩ nếu còn ở Hà Nội,
chắc mẹ tôi đã đưa nó đi viện ngay từ lúc nãy rồi, nhưng giờ ra ngoài còn
khó… Bố tôi mất dạng trên tầng ba, chắc là ông đang hút thuốc uống rượu
trên đó. Tôi biết thói quen của ông mỗi khi buồn…

Sáng sớm hôm sau tôi nghe thấy tiếng tủ quần áo mở loạch xoạch liên

tục. Tôi mở mắt ra, hóa ra tôi đã ngủ thiếp đi mất một lúc. Tôi thấy bóng
dáng mẹ tôi đang cho quần áo vào trong một chiếc vali lớn. Bố tôi đứng
trân trân ở giữa cửa.

“Cô làm gì thế?” Bố tôi nói với mẹ.

“Tôi phải dắt các con đi khỏi đây. Tôi không chịu được nữa rồi!!!”

“Làm gì còn chỗ mà đi, cô định đi đâu?”

“Tôi thà ăn xin còn hơn sống ở đây, chẳng nhẽ anh định chứng kiến

chúng nó chết trước mắt anh anh mới hài lòng?”

“Cô nghĩ cô cứ đi là sẽ thoát hết tất cả sao? Cô không thấy là tôi đã cố

gắng hết sức để nuôi sống cái gia đình này tiếp à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.