NGÔI NHÀ BÍ ẨN - Trang 136

- Không, không phải d' Enneris.
- Vậy là ai ? Jim Bamett à ?
- Cũng không phải. Arsène Lupin.
D' Enneris phá lên cười:
- Anh muốn bắt Arsène Lupin ? Chà ! Khôi hài thật. Người ta không

bắt được Arsène Lupin, anh bạn. Nếu là d' Enneris hoặc có thể Jim Bamett
thì có thể. Nhưng Lupin ! Này, anh không suy nghĩ về điều anh muốn nói,
Lupin ư ?...

- Điều muốn nói, đấy là một người như những người khác - Béchoux

kêu lên - và sẽ bị đối xử xứng đáng.

- Điều muốn nói - d' Enneris nhấn mạnh - đấy là một người chưa bao

giờ để một người khác quấy rầy nhất là một kẻ huênh hoang loại anh. Điều
muốn nói đấy là một người chỉ vâng theo bản thân mình, vui chơi và sống
theo sở thích, muốn hợp tác với pháp luật nhưng theo cách của mình. Anh
cút đi.

Béchoux đỏ bừng mặt. Ông ta run lên vì tức giận.
- Nói nhảm đủ rồi. Cả hai đi theo tôi.
- Không thể được.
- Tôi có phải gọi người của tôi không đây ?
- Họ không vào trong phòng này.
- Để rồi xem.
- Anh nên nhớ đây là chỗ ẩn của bọn cướp và ngôi nhà đã được bố trí.

Anh muốn có bằng chứng không ?

Anh quay nút hình hoa hồng nhỏ trên một tấm ván.
- Chỉ cần quay nút hoa hồng này là một ổ khoá bị tắc nghẽn. Chỉ thị

của anh là không ai được ra ngoài, còn chỉ thị của tôi là không ai được vào.

- Họ sẽ phá cửa, đập gãy tất cả ! - Béchoux mất bình tĩnh kêu lên.
- Anh cứ gọi họ đi.
Béchoux rút một chiếc còi cảnh sát trong túi áo ra.
- Còi của anh hỏng rồi - d' Enneris nói.
Béchoux cố sức thổi. Không một tiếng kêu. Chỉ có gió rít qua khe

cửa. D' Enneris càng vui nhộn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.