— Lạ thật đấy. – Tôi thì thào.
— Tuyệt. Đi thôi. Hết mười phút rồi. – Anh Steve tuyên bố.
Tôi vẫn bước lại gần cây sồi. Và đứng sững lại.
Tôi hóa đá vì kinh hãi.
Một ai đó hay vật gì đó đang đứng ngay dưới gốc cây.
Gần như khuất vào bóng thân cây.
Đó là một vật thể không định hình, tối đen, lúc ẩn lúc hiện và tôi chỉ có
thể nhìn rõ cặp mắt của nó. Một cặp mắt lạnh lùng, tối thẫm.
Và cặp mắt đang chiếu thẳng vào tôi.