NGÔI NHÀ CÂY - Trang 23

Khi đi ngang qua bếp tiện tay tôi cầm theo cái đèn pin trên giá tủ.

Chúng tôi khẽ khàng đi qua sân sau nhà và hướng vào rừng. Tôi bật đèn pin
lên.

Chẳng có tác dụng mấy. Cả hai chúng tôi vẫn vấp phải đất và rễ cây

như thường. Đi được khoảng ba mét anh Steve đã giở giọng ca thán như mọi
khi.

— Tại sao chứ? – Anh ấy ca cẩm. – Tại sao, tại sao, tại sao? Tại sao

mình lại đồng ý cơ chứ? – Mỗi bước chân anh ấy lại rên lên cái điệp khúc
“Tại sao?”

Tôi muốn bảo anh ấy im miệng đi. Nhưng lại không muốn làm anh ấy

nổi cáu. Tôi không muốn chọc giận anh ấy bỏ về.

Khi đi được nửa đường, anh Steve thay đổi điệp khúc. Anh ấy bắt đầu

“Lạnh, lạnh, lạnh, lạnh.”

Anh ấy thực sự gây phiền nhiễu rồi. Nhưng tôi buộc phải công nhận là

lạnh thật. Tôi bắt đầu run lập cập.

Nhưng đây là dấu hiệu tốt!

Đúng. Lạnh đúng là một dấu hiệu tốt.

Bởi lạnh có nghĩa là có ma.

— Em có thấy gì không? – Anh Steve thì thầm vào tai tôi.

— Không… nhưng chờ đã. Có thể. – Tôi nhìn chăm chú vào một cái

cây sồi cao to. – Kia rồi! – Tôi chỉ. – Em vừa nhìn thấy có ánh sáng lóe lên
bên cạnh cây. Rồi nó lại tắt phụt.

Tôi cắm mũi giày xuống nền đất, giữ cho hai chân đứng thật vững để

khó mà bị mất thăng bằng được, đấy chính xác là những gì tôi phải làm lúc
này.

Tôi nuốt nước bọt.

— Có ai ở đó không? – Giọng tôi cao vút lên.

Ánh đèn lại loé lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.