NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 188

Làm điều như thế này cũng vô nghĩa.

Có đọc sách cho nó, con bé này cũng chẳng nghe thấy gì, chẳng có ý thức
gì, cũng chẳng có cơ hội để quay trở lại...

“Có phải cô ta đang nghĩ thế không?” Kaoruko thầm hỏi.

Giữ chặt lấy cái khay, cô lặng lẽ quay lại lối hành lang về phòng khách. Cô
mở cửa, cố ý tạo ra tiếng động thật to. Cô chậm rãi đi về phía căn phòng, lại
nghe thấy tiếng Shinshou Fusako đọc sách.

Cô thấy nghi ngờ người giáo viên mới này từ lần đó.

Cô ta thực có ý dạy dỗ Mizuho chứ? Nếu không có ý đó, thì cô ta chỉ bị ép
đến đây vì công việc thôi sao? Có lẽ trong thâm tâm cô ta muốn từ bỏ công
việc này lắm rồi phải không? Đọc sách cho một đứa con gái đã chết não,
chắc cô ta nghĩ chuyện này ngớ ngẩn lắm.

Cô muốn biết trong lòng Shinshou Fusako nghĩ gì. Cô ta đọc sách với cảm
xúc ra sao?

Đặt tách hồng trà thơm ngào ngạt lên khay, Kaoruko rời khỏi bếp. Cô mở
cánh cửa phòng khách rồi để nguyên đó. Cố gắng không gây tiếng động, cô
đi dọc hành lang thấy tiếng Shinshou Fusako vẫn đều đều vang lên từ trong
phòng Mizuho.

“Làm thế nào để cứu sinh mạng nữ hoàng đây, Korn đã hỏi thái y như vậy.
Theo như lời thái y, để chữa được căn bệnh này cần đến hoa Kazefukigusa
nhưng loài hoa này hiếm có lắm, không dễ gì tìm ra được. Nghe thấy những
lời đó, Korn bay ra khỏi tòa thành. Nó vượt núi, băng sông tìm đến nơi hoa
Kazefukigusa sinh sống. Kazefukigusa nhìn thấy nó thì lên tiếng hỏi, ‘A, chú
cáo nhỏ, cậu sao thế?’
Nhưng Korn không còn nghe thấy tiếng đó nữa. Nó
nắm lấy đóa hoa Kazefukigusa lôi khỏi mặt đất.”

Kaoruko mở cánh cửa, bước chân vào trong phòng. Nhưng Shinshou Fusako
không hề ngừng đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.