NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 293

Ikuto vừa vào phòng khách, mẹ con Miharu đã tươi cười chào đón thằng bé.
Wakaba lấy cái hộp từ trong túi giấy ra rồi lại gần thằng bé. Một dải nơ hồng
đính trên cái hộp đó.

“Ikuchan, mừng sinh nhật.”

Ikuto nhận món quà với vẻ không vui, “Cảm ơn,” thằng bé nhỏ giọng đáp.
Gương mặt chẳng có chút vui vẻ nào cả. Thậm chí còn mang vẻ khổ sở.

“Mở ra xem đi, Ikuchan,” Miharu nói.

Ikuto gật đầu rồi ngồi bệt xuống sàn, giật dải ruy băng ra.

“Khoan đã,” Kaoruko nói. “Chẳng phải bạn con sắp đến rồi sau? Hay ta mở
ra sau đi?”

Ikuto ngừng tay. Nhưng nó cứ ôm nguyên hộp quà đó, không hề đứng dậy.

“Sao muộn vậy nhỉ?” Kaoruko nhíu mày, nhìn lên cái đồng hồ. “Đã đến giờ
này rồi. Mẹ nghĩ là mọi người sẽ cùng đến, chắc có ai bị muộn chăng.”

“Có khi là thế. Hay là tàu điện đến trễ mất bến nào rồi,” bà Chizuko nói.

“Hay là thế thật. Có khi nào bị lạc đường không?”

Kaoruko tiến ra gần chỗ cửa sổ. Ikuto vẫn cúi đầu, nó lầm bầm với giọng
nghèn nghẹn. “Không đến đâu.”

“Ơ!” Kaoruko dừng bước quay lại. “Con vừa nói gì thế?”

Ikuto ngẩng đầu lên. Mắt đã sưng đỏ. Đôi mắt đó nhìn đăm đăm vào mẹ nó.
“Không đến. Bạn bè con không đến.”

“Ơ? Thế là sao?”

Ikuto im lặng, nó cứ nhìn xuống đất. Đôi vai bé nhỏ khẽ run lên.

Kaoruko trưng ra vẻ mặt như đang nuốt nghẹn, đuôi chân mày hếch lên. Cô
sải những bước dài lại gần con trai.

“Sao thế? Con đã nói là sẽ đến cơ mà. Có sáu đứa. Bạn Yamashita, Tanaka,
Ueno và những ai nữa nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.