NGÔI NHÀ CỦA NHỮNG NGƯỜI TÍ HON - Trang 28

•5•

Ngày đầu tiên của tôi ở trường phổ thông trung học thị trấn Shadyside

diễn ra như một giấc mơ. Một giấc mơ hơi xấu. Vào giờ nghỉ ăn trưa tôi đã
mong được trở về nhà và ở tịt nhà. Mãi mãi.

Tôi đứng trước tủ treo áo khoác của mình, cố phớt lờ những ánh mắt

nhìn chằm chằm và những lời thì thầm của lũ trẻ xung quanh. Tôi chỉ biết
chúng nói về tôi. Khi tôi vừa cất tiếng nói lần đầu tiên bọn chúng đã khịt
mũi. Tất cả bọn chúng đều cho rằng giọng vùng Texas của tôi rất buồn cười.
Bây giờ tôi không dám mở miệng nói nữa.

Không phải là tôi chưa bao giờ làm một học sinh mới trong trường.

Nhưng ít nhất khi đó tôi vẫn còn ở bang Texas. Tại thị trấn này tôi hoàn toàn
là một người mới. Tôi khác hẳn. Tôi nói khác hẳn. Quần áo của tôi cũng
khác hẳn.

Một giọng nói cất lên sau lưng tôi:

— Chào!

Tôi đờ cả người. Ôi, không, lại đến lượt nữa đây. Tôi chộp lấy cuốn

sách lịch sử, đóng tủ lại và quay lại phía có tiếng nói. Tôi vội trả lời, chuẩn
bị tinh thần chịu đựng một lời trêu chọc:

— Chào!

Một cô bé tóc vàng đang đứng nhìn tôi, ôm cuốn sách sát ngực. Nó

mỉm cười thân thiện với tôi:

— Hốt hoảng, đúng không nào? Tớ biết cảm giác đó. Năm ngoái tớ

cũng mới chuyển đến đây. Tên tớ là Breanna.

Tôi bẽn lẽn giơ tay ra bắt tay nó:

— Tớ là Jill. Rất mừng được gặp cậu.

Breanna cười khúc khích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.