NGÔI NHÀ CỦA NHỮNG NGƯỜI TÍ HON - Trang 90

•18•

Tôi thét lên:

— Không!

Nhưng quá muộn rồi. Người tí hon đã bị nó nuốt chửng.

Freddy và tôi lao qua cửa vào bếp rồi ngã vật xuống một cái ghế. Tôi

bịt tai không nghe tiếng con quái vật gầm gừ xua đuổi những người tí hon
trong hành lang. Tôi rên lên:

— Ôi, Freddy. Sao chúng mình lại có thể nghĩ sai đến thế về những

người tí hon này. Họ đã hy sinh cả tính mạng để cứu chúng ta.

Mặt Freddy trắng bệch, nó thì thầm:

— Làm gì bây giờ?

Tôi bóp đầu, nghĩ đi, Jill, nghĩ đi chứ.

Bác Solly đã từng không chế được con rối này kia mà. Nhưng chúng tôi

không phải là bác Solly. Bác là một nhà ảo thuật thực sự, còn chúng tôi chỉ
là hai đứa trẻ.

Phải tìm ra cách chiến đấu chống lại cái đồ chơi cũ rích.

Tôi bảo Freddy:

— Phải có một con dao. Em hãy tìm cho chị con dao lớn nhất của mẹ

và cái xoong có cán mang đến đây.

Freddy lần mò trong căn bếp tối om để tìm những thứ tôi bảo. Nó kiếm

được một con dao khổng lồ, có lẽ phải dài đến ba mươi phân. Cái xoong có
cán cũng rất nặng, tôi không thể nào cầm lâu được.

Tôi đặt mấy thứ vũ khí lên cái bàn trước mặt. Freddy hỏi:

— Bây giờ chúng mình phải làm gì?

Tôi nắm chặt tay nó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.