NGÔI NHÀ MA - Trang 136

Ôi, giá như không có xe hành này, không có bộ quần áo nhàu nát và cáu
bẩn mồ hôi này, mình sẽ tiếp nó với một tư thế khác.

- Kìa, sao tính toán lâu thế đại trưởng? Cả xấp tiền này không đủ sao? -

Lâm dứ dứ xấp tiền trước mặt Tít, hai mắt nheo nheo cười cợt.

Tít gạt tay Lâm.

- Mình không bán cho cậu. Cậu không thể hiểu được những giọt mồ hôi

của những người lính trở về với đồng ruộng đâu. Nhưng nếu cậu vẫn muốn,
thì tùy, giả thế nào cũng được.

- Xong! - Lâm vỗ đánh đét vào vai Tít, tay kia ném xấp tiền xuống sọt

hành.

- Mày say rồi - Thanh và Nguyên lao từ trong bàn bia ra, người kéo Lâm,

người nhặt xấp tiền lại.

Lâm vặc một câu rồi vơ lại xấp bạc nhét tất cả vào túi áo Tít.

- Tao mua đấy. Thậm chí mua cả đồng chí đại đội trưởng đáng kính này.

Anh Tít ơi, hãy tin rằng chưa bao giờ tôi tỉnh táo như buổi gặp anh ngày
hôm ấy. Suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên cái lò thúc mầm ấy, anh hiểu
chưa?

Trong khi hai người bạn đẩy Lâm vào bàn, Tít thận trọng dựng lại sọt

hành. Anh biết mình đang bị hạ nhục bởi một mối thù vặt, bị hạ nhục trong
một tình cảnh đáng thương. Nhưng Lâm ơi, mày lầm rồi. Thằng lính này ít
ra cũng hơn mày mười tuổi quân, hơn mày cả mười năm bom đạn. Mày
chưa hiểu tao đâu. Vợ con tao đang rất cần tiền, nhưng đời tao đâu thèm
tiêu những đồng tiền bố thí. Mày đã cố chấp thì tao sẽ chơi - Nghĩ vậy, Tít
điềm nhiên đi đến chỗ ba người.

- Hãy cho tôi cùng góp với - Tít nói và đặt xấp tiền của Lâm lên mặt bàn

- Coi như uống hết xe hành này, được không?

Lâm nhìn Tít chằm chằm. Những nốt rỗ giật giật trên gương mặt khắc

khổ. Chao ơi, đúng là cái bộ mặt đầy ngạo mạn hách dịch của một tay đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.