NGÔI NHÀ MA - Trang 59

- Tôi thì lại giải thích việc này hoàn toàn theo góc độ duy vật. Chú Đạt là

một người có năng lực và trí thông minh. Chú đã biết thay đổi hoàn cảnh
của mình, tức là biết cách phá vỡ cái mắt xích yếu nhất.

Giáo Phúc chĩa thẳng đôi mục kỉnh vào tôi, còn ông Vũ Viễn thì quàng

tay kéo tôi về phía mình, tiếng như méo đi hơi rượu:

- Chú giỏi! Chú giỏi! Thế mới là nhà báo. Nhưng mà tôi đề nghị phải

thưởng cái mắt xích kia, tức là con gái đồng chí chủ tịch - Rồi ông ngoái ra
nhà cất tiếng gọi - Thím Thúy đâu rồi? Mời hai mẹ con thím vào trong này
các anh có thưởng. Không có thím thì họ Vũ ta làm sao có một ông quan
tỉnh oai vệ đến thế này.

Nghe tiếng ông anh gọi, Thúy và con gái kéo nhau định vào, nhưng vừa

đến bậc cửa thì bất ngờ một băng pháo cối nổ như súng liên thanh ở ngoài
ngõ làm hai mẹ con ngã giúi vào bức tường ngăn. Khói pháo tan, hiện ra
chiếc xe Cúp đỏ chói do một thanh niên quần bò, áo Na-tô dắt. Đi cạnh là
một bà trạc ngoài năm mươi, trắng trẻo, béo tốt, ăn mặc theo lối tỉnh thành.
Tôi nhận ra cô Bé Hảo, con gái họ Vũ, có cửa hàng bán quần áo ở phố
Hàng Đào.

- Trời ơi, cô con gái rượu của họ Vũ sao về muộn thế kia? - Mấy ông anh

tôi cùng đứng cả lên, chạy ra đón cô Bé Hảo.

Vũ Đạt nắm tay tôi, như muốn nhờ tôi dìu ra nhà ngoài. Chú ấy say quá

rồi. Tôi phải quàng một tay qua vai để đỡ. Vậy mà xem ra giọng nói của Vũ
Đạt vẫn rất tỉnh:

- Họ Vũ nhà mình đến thời kỳ phát là phải. Cô Bé Hảo kia nghe nói vừa

bỏ ra hai chục lạng vàng cùng nhà nước mở công ty liên doanh sản xuất áo
thêu xuất khẩu cơ đấy. Bác là nhà báo, viết một cái phóng sự về họ Vũ
mình còn hay bằng vạn những cuốn sách nhạt hoét của các ông nhà văn bia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.