NGÔI NHÀ MA - Trang 60

MÙA CỐM MỚI

T

ặng L.H.P.

Có lẽ, sau này, cho đến hết cuộc đời, y sẽ chẳng bao giờ quên những

ngày khủng khiếp ấy. Đó là những ngày bi đát nhất của đời y. Suy sụp hoàn
toàn về mặt tinh thần; đau đớn, kiệt quệ về mặt thể xác. Y sống như chết,
nghĩa là lê lết cái thân xác ốm o và bệnh hoạn trên cái nền nhà xi măng
nhớp nhúa, và đầu óc thì trống rỗng, không nhớ gì quá khứ, không mơ gì
tương lai.

Y nhớ lại cái buổi sáng mùa đông ấy, một buổi sáng ảm đạm, giá rét. Khi

người quản giáo gọi y lên và bảo:

- Anh Nguyễn Văn Y, từ hôm nay anh được là người tự do.

Chao ơi, hai tiếng tự do! Giá như một năm trước, khi y vừa bị bắt vào tù,

chỉ cần nghe hai tiếng ấy thốt ra từ miệng người quản giáo là y đã vội quỳ
phục xuống, hoặc hét toáng lên đến vỡ lồng ngực vì sung sướng, vì hạnh
phúc. Nhưng bây giờ, hai tiếng ấy, với y, hoàn toàn vô cảm. Dường như
trong vốn từ vựng của y, nó đã chết từ lâu rồi. Còn gì nữa để mà tự do, địa
vị xã hội, nghề nghiệp, nơi công tác, vợ con, gia đình đều mất hết cả rồi. Tự
do để làm gì?

- Thưa ông. Cứ cho tôi ở lại trong tù... Ra khỏi trại giam này, tôi biết đi

đâu, làm gì? - Y nói như một kẻ không có một chí hướng gì đối với cuộc
sống, nhưng đôi mắt y lại ngấn ướt.

- Ồ anh bạn, sao lại bi quan quá thế? - Người quản giáo vỗ vai y - Tớ đã

ở đây hai mươi năm, quản hàng ngàn tù nhân, nhưng chưa thấy ai yếu đuối
như anh bạn. Làm một thằng đàn ông, phẩm chất đầu tiên là phải dám vượt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.