NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 153

dặm rồi.
Laura hỏi:
- Cái gì khiến chúng làm như vậy?
Bố nói:
- Bố không biết, Laura. Theo Bố thì chúng vừa ăn no và đang trên đường
xuống lạch suối uống nước. Hoặc giả chúng đang nô đùa trên đồng cỏ nên
không để ý tới bất kì thứ gì, ngoại trừ trò chơi, giống như nhiều lúc các con
vẫn như thế. Hoặc giả chúng thấy Bố không có súng tức không thể hại
chúng. Hoặc khác nữa là chúng chưa từng thấy một người nào trước đây
nên không biết rằng con người có thể hại chúng. Nói chung thì chúng
không để ý tới Bố một chút nào.
Pet và Patty không ngừng đi vòng vòng ở trong chuồng. Jack đảo chậm
chậm quanh đống lửa. Khi nó dừng lại hếch cao mũi đánh hơi, lông cổ nó
dựng lên.
Mẹ nói, giọng vui vẻ:
- Tới giờ ngủ của các con gái rồi!
Ngay cả bé Carrie cũng chưa ngủ, nhưng Mẹ đưa tất cả vào nhà. Mẹ nhắc
Mary và Laura lên giường trong lúc Mẹ mặc áo ngủ cho bé Carrie và đặt bé
vào giường lớn. Rồi Mẹ trở ra rửa chén. Trong bóng tối, cánh tay Bố vươn
từ phía sau tấm chăn lên trên khung cửa, lặng lẽ kiếm cây súng. Phía ngoài,
gần đống lửa, dĩa chén va chạm lách cách. Rồi có tiếng dao cào trên chiếc
vỉ nướng. Mẹ và Bố đang nói chuyện và Laura ngửi thấy mùi khói thuốc
hút.
Ngôi nhà yên ắng nhưng thiếu cảm giác an toàn vì cây súng của Bố không
nằm trên khung cửa và khung cửa còn trống chỉ được che bằng một tấm
chăn.
Một hồi lâu sau, Mẹ vén tấm chăn lên. Lúc đó, bé Carrie đã ngủ. Mẹ và Bố
bước vào hết sức nhẹ và lặng lẽ lên giường. Jack nằm chận giữa khung cửa,
nhưng không đặt cằm lên mấy bàn chân. Đầu nó nghểnh cao, nghe ngóng.
Mẹ thở nhè nhẹ trong khi Bố thở nặng nề và Mary đã ngủ say. Nhưng
Laura vẫn căng mắt nhìn qua bóng tối theo dõi Jack. Cô không thể biết lông
cổ của con chó có dựng đứng lên không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.