NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 177

đỏ ngồi xổm trước lò bếp. Một lát sau cô nghe thấy họ đang ăn.
Laura nhìn lén rồi thụt nấp rồi lại nhìn lén trong lúc những người da đỏ ăn
bánh bột bắp do Mẹ nướng. Họ ăn từng mẩu và lượm cả những mảnh
vương vãi. Mẹ đứng vuốt ve trên đầu bé Carrie và quan sát họ. Mary đứng
sát sau Mẹ và níu chặt ống tay áo Mẹ.
Laura gần ngất xỉu vì nghe tiếng dây xích Jack kêu loảng xoảng. Jack vẫn
đang cố tìm cách thoát ra.
Khi mọi vụn bánh đã hết nhẵn, những người da đỏ đứng lên. Mùi da chồn
hôi xông lên dữ hơn khi họ chuyển động. Một người lại phát lên những âm
thanh gay gắt trong họng. Mẹ nhìn anh ta bằng cặp mắt mở lớn, không nói
một điều gì. Một người xoay tròn, người kia cũng xoay tròn theo và họ
bước qua nền nhà, ra khỏi cửa. Bàn chân họ không gây một tiếng động nào.
Mẹ trút một hơi thở dài, thật dài. Mẹ ôm chặt Laura một bên tay và tay kia
ôm chặt Mary và ba mẹ con cùng nhìn qua cửa sổ theo dõi những người da
đỏ đang rời xa, người nọ nối sau người kia trên lối mòn dẫn về phía tây.
Rồi Mẹ buông người xuống giường, ôm Laura và Mary chặt hơn và run bần
bật. Mẹ giống như đang bệnh.
Mary hỏi:
- Mẹ có bệnh không, Mẹ?
Mẹ đáp:
- Không. Mẹ chỉ cảm ơn vì họ đã đi xa.
Laura nhăn mũi, nói:
- Họ bốc mùi thật khủng khiếp.
Mẹ nói:
- Đó là mùi những tấm da chồn mà họ mang.
Rồi các cô bé kể cho Mẹ nghe đã bỏ Jack ra sao để chạy vào nhà vì sợ rằng
những người da đỏ hại Mẹ và bé Carrie. Mẹ khen các cô là những cô gái
nhỏ can đảm của Mẹ.
Mẹ nói:
- Bây giờ mình phải lo bữa ăn thôi. Bố chắc cũng sắp về và phải lo sẵn bữa
ăn cho Bố. Mary lấy củi giúp Mẹ, còn Laura lo bày bàn ăn.
Mẹ xắn cao tay áo, rửa tay rồi trộn bột bánh trong lúc Mary mang củi tới và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.