Mẹ khom người và che mắt nhìn chăm chăm xuống đáy giếng.
Khắp trên đồng cỏ, những con chiền chiện phóng lên, ca hót tung bay vào
bầu trời. Gió lùa hơi ấm tới nhiều hơn, nhưng Laura vẫn thấy lạnh.
Đột nhiên Mẹ nhảy bật lên xiết chặt tay guồng trục quay. Mẹ dồn hết sức
lôi tay guồng. Sợi dây căng thẳng và trục quay kêu lên ken két. Laura nghĩ
là Bố đã gục xỉu dưới đáy giếng tối om và Mẹ không thể nào lôi Bố lên
được. Nhưng trục quay nhích tới một chút rồi thêm một chút nữa.
Một bàn tay Bố vươn lên, bám chặt vào sợi dây. Bàn tay kia của Bố với lên
cao hơn và nắm được sợi dây. Rồi đầu Bố nhô lên. Cánh tay Bố vòng ôm
lấy trục quay. Kế đó, không rõ bằng cách nào, Bố lên được mặt đất và ngồi
bệt tại chỗ.
Chiếc trục quay xoay tít và một tiếng thịch dội lên từ đáy giếng sâu. Bố
gượng đứng lên trong lúc Mẹ nhắc:
- Ngồi im, Charles! Laura, đi lấy nước. Mau!
Laura phóng vụt đi. Cô lật đật quay lại, lôi theo một xô nước. Bố và Mẹ
đang cùng xoay trục quay. Sợi dây cuốn lên chậm chạp và chiếc thùng nhô
lên khỏi miệng giếng và được cột chặt vào thùng và sợi dây là ông Scott.
Cánh tay, cẳng chân và đầu ông đu đưa, lảo đảo, miệng ông há to và hai
mắt khép lại.
Bố lôi ông lên bãi cỏ, Bố đặt ông trở lại và ông nằm phịch xuống tại chỗ.
Bố thăm dò nhịp cổ tay, cúi nghe trên ngược ông rồi nằm xuống bên cạnh
ông. Bố nói:
- Anh ấy đang thở. Thế là anh ấy ổn rồi. Anh có lí mà, Caroline. Rút cục
anh chỉ mệt vì độ sâu thôi.
Mẹ gắt lên:
- Thôi! Em đã nghĩ là anh cũng sẽ bị! Đúng là một việc làm điên rồ! Cảm
ơn Chúa! Em sợ đến chết điếng, tất cả chỉ do một sự bất cẩn nhỏ nhặt! Lạy
Chúa! Con…
Mẹ kéo chiếc tạp dề lên che mặt và bật khóc.
Đúng là một ngày kinh hoàng.
Mẹ thổn thức:
- Em khỏi cần giếng nữa. Nó chẳng đáng gì. Em không chịu để anh phải