mạo hiểm như thế.
Ông Scott đã hít phải một loại hơi độc thường đọng dưới hố đất sâu. Nó
đọng dưới đáy giếng vì nhẹ hơn không khí. Không thể nhìn hoặc ngửi thấy
nó nhưng không ai có thể hít thở nó lâu mà sống nổi. Bố đã ở trong thứ khí
này để cột ông Scott vào dây nên có thể cũng phải hít thở nó phần nào.
Khi ông Scott hồi phục, ông quay về nhà. Trước khi đi, ông nói với Bố:
- Anh có lý về việc dùng cây nến, Ingalls. Tôi đã nghĩ nó hoàn toàn là trò
điên nên không bận tâm tới nó và tôi đã thấy là mình lầm.
Bố nói:
- Đúng. ở đâu có thể thắp sáng thì mình có thể sống. Phần tôi, tôi luôn thích
tìm sự an toàn khi có thể làm. Nhưng tất cả mọi việc đều đã kết thúc tốt đẹp
rồi.
Bố ngồi nghỉ thêm một hồi nữa. Bố đã hít thở một chút hơi độc nên Bố
muốn được nghỉ. Buổi chiều, Bố gỡ từ chiếc túi vải ra một sợi dây và trút
ra một chút thuốc nổ. Bố gói thuốc nổ trong một miếng vải và cắm một đầu
sợi dây kia vào gói thuốc nổ, Bố bảo:
- Tới đây, Laura. Bố sẽ chỉ cho con thấy một điều.
Hai bố con tới bên miệng giếng. Bố đốt cháy một đầu sợi dây và chờ tới khi
tia lửa lan nhanh dọc theo sợi dây. Lúc đó, Bố thả gói nhỏ xuống giếng.
Chỉ trong một phút, họ nghe vang lên một tiếng nổ bị bóp nghẹt lại. Và một
cụm khói bốc lên khỏi giếng. Bố nói:
- Nó sẽ xua khí độc đi.
Khi cụm khói tan hết, Bố cho Laura thắp một cây nên và đứng sát bên trong
lúc Bố hạ cây nến xuống. Suốt thời gian được đưa xuống đáy hố sâu tối
om, cây nến nhỏ tiếp tục cháy sáng tương tự một vì sao.
Vậy là bữa sau, Bố và ông Scott tiếp tục đào giếng. Nhưng cả hai người
luôn thả một cây nến vào mỗi buổi sáng.
Trong giếng bắt đầu có nước, nhưng còn chưa đủ. Những chiếc thùng kéo
lên đầy bùn và Bố và ông Scott hàng ngày phải làm việc trong đống bùn
ngập ngụa. Nhiều buổi sáng, khi cây nến được đưa xuống, nó soi tỏ những
bờ vách đang rỉ nước và ánh nến chiếu thành vòng trên mặt nước khi chiếc
thùng chạm đáy.