NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 202

cười và một giọng nói trầm trầm dịu dàng:
- Uống cái này đi, cô bé.
Một cánh tay đỡ vai cô lên và một bàn tay màu đen kề chiếc ly vào miệng
cô. Laura hớp một hớp thấy đắng nghét nên quay đi nhưng chiếc ly theo sát
miệng cô. Giọng nói trầm trầm, ngọt ngào lại cất lên:
- Uống đi. Nó sẽ giúp cháu khoẻ lại.
Vậy là Laura nuốt hết trọn phần thuốc đắng.
Khi cô tỉnh lại, một người đàn bà mập mạp đang khuất động lò bếp. Laura
ngắm bà ta kỹ càng và thấy bà ta không phải da đen. Bà ta rám nắng giống
như Mẹ.
Laura nói:
- Xin cho cháu uống nước.
Người đàn bà mang nước tới liền. Nước ngọt, mát khiến Laura cảm thấy
khá hơn. Cô thấy Mary ngủ ngay sát bên cạnh cô. Cô thấy Bố và Mẹ đang
ngủ trên giường lớn. Jack nằm lim dim trên nền nhà. Laura nhìn lại người
đàn bà mập mạp và hỏi:
- Bà là ai?
Người đàn bà mỉm cười, đáp:
- Tôi là bà Scott. Bây giờ cháu thấy dễ chịu hơn rồi, phải không?
Laura lễ phép đáp:
- Dạ, cảm ơn bà.
Người đàn bà mập mạp đem lại cho cô một chén xúp gà gô. Bà nhắc:
- Hãy ăn hết đi, giống một đứa trẻ ngoan, nghe.
Laura hớp từng giọt xúp. Bà Scott nói:
- Bây giờ ngủ đi. Tôi sẽ ở đây coi chừng mọi thứ cho tới khi mọi người
khoẻ lại.
Sáng hôm sau, Laura cảm thấy khoẻ hơn nhiều nên muốn ngồi dậy, nhưng
bà Scott nói phải nằm im trên giường cho tới khi bác sĩ đến. Cô nằm ngắm
bà Scott dọn dẹp nhà cửa và cho Bố, Mẹ với Mary uống thuốc. Rồi tới lượt
Laura. Cô há miệng và bà Scott trút từ một gói giấy nhỏ thứ thuốc đắng
nghét vào lưỡi cô. Laura uống nước, nuốt và nuốt rồi lại uống nước. Cô có
thể nuốt trọn số bột nhưng không thể nuốt trôi hết vị đắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.