NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 209

xuống lăn ra trước lò bếp. Cả căn nhà ngập khói. Một gióng cây lớn đang
ngút cháy văng lên nền nhà ngay dưới váy Mary. Mary kinh hoảng tới mức
không cử động nổi.
Laura cũng kinh hoảng không còn suy nghĩ nổi. Cô chụp lấy lưng chiếc ghế
đu nặng chịch và cố sức lôi. Chiếc ghế với Mary và bé Carrie ở trên trượt
lui qua nền nhà. Laura vồ lấy gióng cây đang bén lửa ném vào trong lò bếp
đúng lúc Mẹ bước vào nhà.
Mẹ nói:
- Laura ngoan lắm, vẫn nhớ mẹ dặn không bao giờ được để lửa cháy trên
nền nhà.
Mẹ xách tới một xô nước, bình tĩnh và cực lẹ hắt nước vào ngọn lửa trong
lò. Một đám mây hơi nước thoát ra.
Rồi Mẹ hỏi:
- Tay con có bị phỏng không?
Mẹ xem xét hai bàn tay Laura nhưng không thấy có vết phỏng nào vì cô đã
chộp quăng gióng cây đang bốc cháy rất nhanh.
Laura không khóc thực sự. Cô đã quá lớn để gào khóc. Chỉ một giọt nước
mắt lăn từ khoé mắt và họng cô tắt nghẹn, nhưng không phải cô đang khóc.
Cô áp mặt vào Mẹ và đeo chặt người Mẹ. Cô vô cùng sung sướng vì ngọn
lửa không chạm tới Mẹ.
Mẹ vuốt tóc cô, nói:
- Đừng khóc, Laura. Con sợ không?
Laura nói:
- Dạ, con sợ Mary và bé Carrie bị cháy. Con sợ cháy nhà và mình không
còn nhà nữa. Con… Bây giờ con còn sợ!
Lúc này Mary đã lên tiếng được. Cô kể cho Mẹ nghe Laura đã làm thế nào
để lôi chiếc ghế rời xa ngọn lửa. Laura quá nhỏ, còn chiếc ghế quá lớn và
rất nặng với Mary và bé Carrie ở trên. Mẹ sững sờ nói không biết bằng
cách nào Laura có thể làm việc đó.
Mẹ bảo:
- Con là một cô gái can đảm, Laura.
Nhưng Laura đã thực sự kinh hoàng. Mẹ tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.