NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 225

Giọng Alfarata vẫn u sầu đọng lại

Đọng lại mãi trên con nước trôi mê mải

Dòng Juniata xanh ngát thẳm sâu.

Giọng Mẹ và tiếng đang nhè nhẹ tan đi. Và Laura lên tiếng:
- Giọng Alfarata trôi về đâu, Mẹ?
Mẹ kêu lên:
- Chúa ơi! Con vẫn chưa ngủ sao?
Laura nói:
- Con sắp ngủ rồi. Nhưng Mẹ nói cho con biết giọng Alfarata đi về đâu?
Mẹ đáp:
- Ô, Mẹ nghĩ là cô ấy đi về miền tây. Những người da đỏ đều đi về phía đó.
Laura lại hỏi:
- Sao họ lại làm như vậy, Mẹ? Sao họ lại đi về miền tây?
Mẹ nói:
- Tại họ phải làm như vậy.
- Tại sao họ phải làm như vậy?
Bố chen vào:
- Chính phủ buộc họ phải làm thế, Laura. Thôi, ngủ đi.
Bố chơi đàn thêm một hồi nữa. Rồi Laura hỏi:
- Bố ơi, cho con hỏi thêm một câu nữa nghe?
Mẹ nói:
- Mẹ cho phép đó.
Laura lại lặp lại:
- Bố ơi, cho phép con…
Bố cắt ngang:
- Hỏi cái gì?
Không lịch sự chút nào khi ngắt ngang lời một cô gái nhỏ như thế, nhưng
đương nhiên Bố có quyền làm.
- Chính phủ bắt người da đỏ phải đi hết về miền tây sao?
Bố đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.