NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 275

- Tôi không biết nữa.
- Chúng tôi sẽ ở lại trong xe của mình.
Người đàn bà lên tiếng. Bà cúi nhìn những bàn tay của mình đặt cạnh vạt
áo và Laura không thể nhìn rõ mặt của bà. Cô chỉ nhìn được một bên chiếc
nón.
Bố nói với họ:
- Tốt hơn là hãy đi. Rồi ông bà có thể trở lại kiếm xe sau.
Người đàn bà nói:
- Không.
Họ không rời cỗ xe vì mọi thứ họ có đều ở đó. Thế là cuối cùng Bố đánh xe
đi, bỏ họ ngồi lại trên dàn xe, hoàn toàn trơ trọi giữa đồng cỏ.
Bố cằn nhằn một mình:
- Những kẻ mới nhập cuộc! Mọi thứ họ có và không có chó canh chừng.
Không tự mình canh chừng. Và cột ngựa bằng mấy sợi dây!
Bố khụt khịt mũi:
- Những kẻ mới nhập cuộc!
Rồi lại nói:
- Không được phép buông thả ở miền tây Mississippi!
Mẹ hỏi Bố:
- Charles! Rồi họ sẽ ra sao?
Bố nói:
- Ở Independence có quân đội. Anh sẽ nói lại với người chỉ huy để ông ta
cho người tới đưa họ đi. Họ có thể chịu đựng lâu được. Cũng may cho họ là
có mình qua đây. Nếu không gặp mình thì không biết khi nào mới có người
kiếm thấy họ.
Laura ngắm mãi cỗ xe đơn độc cho tới khi nó chỉ còn là một điểm nhỏ trên
đồng cỏ. Rồi nó là một cái chấm và mất biến.
Suốt thời gian còn lại trong ngày, Bố tiếp tục lái xe và lái xe. Họ không gặp
bất kì người nào khác.
Khi mặt trời hạ xuống, Bố dừng lại bên một chiếc giếng. ở đây từng có một
ngôi nhà nhưng nó đã bị thiêu rụi. Giếng đầy nước ngọt và Laura cùng
Mary đi gom những mẩu gỗ chảy đỏ để nhóm lửa trong lúc Bố cởi dây, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.