NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 351

vươn tới, bờm và đuôi bay dài theo gió. Những vó chân phóng đều nhau
tựa hồ như chỉ đang có một con ngựa phi. Trong khoảnh khắc cỗ xe đã xa
khỏi tầm nhìn.
Almanzo biết là cậu phải đi lo công việc trong nhà. Cậu vào nhà kho, cầm
lấy cây chĩa rồi lại đặt trở xuống, trở ra chờ ngắm mấy con ngựa quay về.
Khi trở về, ba và người lái ngựa vẫn không thoả thuận về giá cả. Ba giật
mạnh những cọng râu và người lái ngựa xoắn xoắn đầu ria mép. Người lái
ngựa nói về những phí tổn đưa lũ ngựa con về New York và về giá cả ở đó
rất thấp. Ông ta phải nghĩ đến lợi nhuận. Giá cao nhất mà ông ta có thể trả
là 175 đô la.
Ba nói:
- Tôi chặt đôi khoảng chênh lệch. Hai trăm đô la là cái giá chót của tôi.
Người lái ngựa nghĩ ngợi và trả lời:
- Tôi thấy không có lời với cái giá đó.
Ba nói:
- Tốt thôi. Khỏi cần phải băn khoăn thêm. Chúng tôi rất vui mời ông ở lại
dùng bữa tối.
Ba bắt đầu tháo ngựa. Người lái ngựa nói:
- Khắp xứ Saranac người ta bán những con ngựa tốt hơn mấy con ngựa này
với giá một trăm bảy mươi lăm đô la.
Ba không trả lời, ba tháo ngựa và đưa chúng vào ngăn chuồng. Lúc đó,
người lái ngựa nói:
- Thôi được, hai trăm cũng được. Tôi không đủ tiền với cái giá này, nhưng
ông ở đây mà.
Ông ta lôi chiếc ví căng phồng ra khỏi túi đưa cho ba 200 đô la để chấm
dứt cuộc trả giá.
- Mai ông đưa chúng ra thị trấn và lấy nốt phần còn lại.
Những con ngựa đã được bán theo giá của ba.
Người lái ngựa không ở lại ăn bữa tối. Ông ta lên ngựa đi ngay và ba đưa
tìên cho má trong nhà bếp. Má kêu lên:
- Ông có ý định là mình phải giữ trọn số tiền này ở nhà qua đêm?
Ba nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.