NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN (TẬP 5 ) - Trang 100

Cuối cùng Bố nói:
- Đó! Trông thật long trọng! Và hoàn thành đúng lúc.
Ông Boast đang gõ cửa. Một người đàn ông khác cùng đi với ông ta choàng
một chiếc khăn choàng rộng, mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tới mắt và quấn
khăn kín cả cổ lẫn miệng.
Bố nói với người đó:
- Ngài cảnh sát trưởng đã có mặt rồi! Hãy tống đạt án lệnh này và đem về
hoặc tiền hoặc ngựa, chết hay sống cùng với án phí theo luật định!
Tiếng cười của mấy người làm rung chuyển căn lều.
Bố ngắm chiếc mũ lưỡi trai và chiếc khăn quấn che hết mặt người đàn ông
kia và nói:
- May cho ngài là đêm nay lạnh, thưa ngài cảnh sát trưởng!
Khi hai người đàn ông bước ra khép cửa lại, Bố ngừng cười và nói với Mẹ:
- Đó là người chỉ huy đám nhân viên dịch lộ.
Trong đêm, giọng nói của ông Boast và Bố đánh thức Laura. Từ khung cửa
ông Boast đang nói:
- Tôi thấy anh còn để đèn nên ghé lại cho anh hay về công việc. Pete kinh
hãi tới mức giao cả tiền lẫn ngựa. Tay phạm nhân này quả là rất sợ pháp
luật. Đây là số án phí, Ingalls. Ông dịch lộ không lấy gì cả. Ông ta nói sự
thú vị của vụ việc mà ông ta được hưởng lớn hơn bất cứ số tiền nào.
Bố nói:
- Anh cứ giữ lấy phần của ông ta. Tôi chỉ lấy phần của tôi thôi. Giá trị của
phiên toà này cần được duy trì.
Khi ông Boast cười thì Laura, Mary, Carrie và cả mẹ đều bùng lên cười
theo. Không ai kìm lại nổi. Bố cười sang sảng như chuông ngân, nhưng
tiếng cười của ông Boast khiến mọi người cười dữ hơn.
Mẹ phải nhắc:
- Thôi, mình sẽ phá giấc của Grace mất.
Carrie hỏi:
- Trò chơi gì vậy?
Cô đã ngủ trước đó và chỉ nghe thấy tiếng cười của ông Boast.
Mary hỏi cô bé:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.