NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN (TẬP 5 ) - Trang 107

về khi Bố chơi đàn. Bố nhìn khắp mọi người một cách hài lòng rồi nhìn
những bức vách kiên cố giữ cho họ được thoải mái.

Mẹ nói:
- Chắc em phải dùng những tấm màn che làm một cái gì đó.
Bố đặt chiếc vĩ lơ lửng trên dây đàn, nói:
- Caroline, em không thấy là người hàng xóm gần nhất ở phía đông của
mình cách xa tới sáu mươi dặm còn gần nhất ở phải tây là bốn mươi dặm
sao? Khi mùa đông kéo tới thì họ càng trở nên xa cách hơn nữa. Mình sẽ
sống trong thế giới riêng của mình. Hôm nay anh đã nhìn thấy một đám
ngỗng trời bay thật cao và hết sức nhanh. Chúng không ngừng lại ở bất kì
hồ nước nào mà vội vã bay về phía nam. Hãy nhìn anh giống như đàn chim
cuối mùa đó. Ngay cả khi đàn chim đã rời chúng mình.
Chiếc vĩ cầm của Bố chạm dây đàn Bố bắt đầu đàn, Laura khẽ cất tiếng hát:

Gió lạnh hơn khi màn đêm buông xuống
Thổi tê người trên đồng trống hoang vu
Cô gái trẻ Mary mang con bước tới
Tìm nhà cha trong đêm tối mịt mù
Mau mở cửa, xin cha mau mở cửa
Tội nghiệp con đơn độc giữa gió mưa
Con của con đang rét run hấp hối
Gió điên cuồng trên đồng trống hoang vu
Người cha điếc không nghe lời kêu cứu
Không một âm thanh lọt thấu căn nhà
Những con chó tru lên giận dữ
Rồi tiếng chuông báo tử ngân nga
Và gió lạnh vẫn thổi qua đồng trống

Bố ngừng đàn, nói:
- Bài hát không hợp! Bố đang nghĩ điều gì đây! Ở đây lúc này phải hát ca
ngợi một cái gì thật tương xứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.