NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN (TẬP 5 ) - Trang 121

Ra khỏi căn nhà ấm áp, các cô hào hứng tới mức thấy ngứa ran khắp người
trong cái lạnh. Các cô chạy qua một đoạn trên lối đi đầy tuyết qua ngọn đồi
thấp xuống khu nhà chuồng. Rồi các cô chạy dọc theo lối mòn theo đó Bố
vẫn dắt bò ngựa tới uống nước ở một lỗ hổng do Bố cắt mặt băng trên hồ.
- Không được tới gần lỗ hổng.
Laura nhắc và dắt Carrie chạy dọc bờ hồ cho tới khi chắc chắn đã tránh xa
chỗ có lỗ hổng. Rồi các cô dừng lại ngắm trời đêm.

Khung cảnh tuyệt vời khiến các cô gần nín thở. Mặt trăng tròn vành vạnh
và cực lớn treo lơ lửng trên bầu trời toả sáng chói lọi khắp mặt đất lóng
lánh ánh bạc. Xa, thật xa xa về mọi hướng một mặt phẳng im lìm trải rộng
rạng sáng tựa hồ từ đó đang dâng lên một làn ánh sáng mờ nhạt. Giữa màn
sương, mặt hồ nằm dài tối sẫm, êm ả với một vệt ánh trăng lấp lánh kéo
ngang qua. Cỏ cao dựng đứng thành những đường viền đen chặn tuyết rơi
trong các đầm lầy.

Khu nhà chuồng nằm thấp và tối sẫm gần bờ hồ còn ngôi nhà đứng trên
ngọn đồi thấp thành một vệt sẫm nhỏ với ánh đèn vàng từ bên trong cửa sổ
le lói dọi qua màn tối.
Carrie thì thào:
- Yên tĩnh quá chừng. Để ý coi, yên tĩnh quá chừng.
Tim Laura căng lên. Cô cảm thấy chính mình là một phần của mặt đất
mênh mông, của bầu trời lồng lộng và của ánh trăng vằng vặc. Cô muốn cất
cánh tung bay. Nhưng Carrie và đang sợ nên cô nắm chặt bàn tay Carrie
nhắc:
- Hãy trượt thôi! Bước lên, chạy!
Với bàn tay xiết chặt, cả hai chạy một đoạn ngắn. Rồi với bàn chân phải, cả
hai lướt trên mặt băng nhanh hơn rất nhiều so với khi chạy.
Laura nói lớn:
- Theo vệt trăng sáng, Carrie! Hãy theo vệt trăng sáng.
Và cứ thế, cả hai chạy rồi lướt đi, rồi chạy, rồi lại lướt đi, theo dải đường
lấp lánh dưới ánh trăng bạc. Các cô rời xa bờ hồ, xa thêm mãi tiến thẳng tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.