- Em không tin nổi đâu. Anh chưa bao giờ được thấy một cảnh chen chúc
như thế. Giống như cả nước đang kéo tới làm hồ sơ về đất đai. Anh tới
Brookins đúng vào đêm hôm đầu tiên và sáng hôm sau, lúc tới Sở Điền Địa
anh không kiếm nổi một chỗ nào gần cửa. Mọi người đã xếp hàng đứng chờ
tới phiên. Đứng trước anh có quá nhiều người đến nỗi hết ngày hôm đó vẫn
chưa tới lượt anh.
Laura la lớn:
- Bố không đứng đó suốt ngày chứ, Bố?
- A, suốt ngày, Nhà- Kho- Vỗ- Cánh ạ!
Carrie lên tiếng:
- Vậy là không có gì ăn sao? Ô, không được đâu, Bố!
- Xì, Bố đâu có lo về chuyện đó. Chuyện làm Bố lo là đám đông. Bố cứ
nghĩ một người nào đó xếp hàng ở phía trước sẽ dành mất phần đất của
mình. Caroline, anh chưa từng thấy một đám đông như thế. Nhưng mối lo
của anh lúc đó chẳng thấm tháp gì so với điều diễn ra sau đó.
Laura hỏi:
- Điều gì, Bố?
- Để chàng trai này lấy hơi lại đã, Nhà- Kho- Vỗ- Cánh! Chuyện thế này,
khi Sở Điền Địa đóng cửa, Bố chen trong đám đông tới nhà hàng để ăn bữa
tối thì nghe thấy hai người đang nói chuyện. Một người tới khai nhận đất ở
Huron. Người kia lại nói De Smet sẽ là một thị trấn tốt hơn Huron và ông ta
đề cập tới ngay miếng đất mà Bố đã chọn vào mùa đông vừa rồi. Ông ta
nếu ra các số ghi và nói việc đầu tiên ông ta làm vào sáng hôm sau là tới
làm thủ tục khai nhận miếng đất đó. Ông ta nói đây là miếng đất duy nhất
gần với địa điểm dựng thị trấn còn trống. Vì vậy ông ta phải khai nhận nó
mặc dù ông ta chưa từng thấy.
Tốt, vậy là đủ cho Bố rồi. Bố phải đánh bại anh ta để đạt yêu cầu. Lúc đầu
Bố nghĩ sẽ dậy sớm vào sáng hôm sau, rồi Bố lại thấy vẫn chưa chắc chắn
nắm được cơ may. Thế là ngay sau khi ăn xong bữa tối, Bố đi luôn tới Sở
Điền Địa.
Carrie nói:
- Con nghĩ là Sở đóng cửa mà.