NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN (TẬP 5 ) - Trang 85

Cả hai thấy Bố đang đi từ nhà kho tới quán ăn. Fred, người cai thợ, từ quán
ăn bước ra gặp Bố. Họ nói chuyện với nhau một lát. Rồi Fred tới chuồng
ngựa dắt ngựa ra và phóng xa về phía tây.
Bố cười khúc khích. Mẹ nói là Mẹ không biết có gì đáng để cười. Bố cười
lớn hơn:
- Anh chàng Big Jerry đó! Hỗn loạn hết nếu anh ta không lôi họ đi làm
những trò quỉ quái ở một nơi nào khác.
Mẹ hỏi lanh lảnh:
- Ở đâu?
Bố trấn tĩnh Mẹ:
- Có cướp phá ở trại Stebbin. Người ở khắp các trại đang dồn về đó. Em có
lí, Caroline, quả là không có gì đáng cười.
Trọn ngày khu trại yên tĩnh, Laura và Mary không ra ngoài đi dạo. Không
thể nói đang xảy ra chuyện gì ở trại Stebbin và lúc nào thì đám đông ngua
hiểm kia sẽ quay về. Suốt ngày, Mẹ nhìn quanh lo lắng, môi mím chặt và
chốc chốc lại thở dài.
Sau khi trời tối, đám đông quay về. Nhưng họ cưỡi ngựa về trại một cách
lặng lẽ khác hẳn lúc đi. Họ ăn bữa tối tại quán cơm rồi về lên giường trong
khu nhà ngủ.
Bố từ nhà kho trở về muộn nhưng Laura và Mary vẫn thức. Các cô nằm im
trên giường nghe Bố Mẹ nói chuyện ở bên kia tấm màn che nhuộm ánh
đèn.
Bố nói:
- Bây giờ không còn gì đáng lo nữa, Caroline. Họ đã mỏi mệt và mọi
chuyện êm rồi.
Bố ngáp và ngồi xuống tháo ủng. Mẹ hỏi:
- Họ treo cổ người phát ngân. Và có một người bị thương nặng. Họ đã đặt
anh ta lên một cỗ xe chở gỗ đưa về miền đông kiếm thầy thuốc. Đừng rối
loạn như thế, Caroline. Mình phải cảm ơn số phận đã giúp mình thoát nạn
dễ dàng. Tất cả đã qua rồi.
Mẹ nói:
- Em không hết rối trí nổi khi chuyện chưa qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.