NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 104

13

Tôi đi đến Ngôi nhà Quái dị (tôi đặt tên theo ý riêng) với một cảm giác hơi
tội lỗi. Mặc dù tôi đã thuật cho Taverner nghe những lời kể lể của Josephine
về Roger, nhưng tôi không nói chuyện con bé bảo Brenda và Laurrence
Brown có thư từ qua lại với nhau.

Tôi tự thứ lỗi cho mình vì đó chỉ là chuyện tình cảm và cũng không có lý

do để tin là sự thật. Nhưng giờ đây, tôi thấy mình miễn cưỡng một cách kỳ
lạ trong việc thu thập thêm chứng cớ chống lại bà Brenda. Lúc ở trong ngôi
nhà đó, tôi đã cảm thương vai trò vị trí của bà – bị một gia đình đoàn kết
chặt chẽ vây quanh thù địch. Nếu các bức thư đó quả có thật, Taverner và
các thuộc hạ của anh sẽ tìm ra chúng. Tôi không muốn mình là kẻ mang mối
nghi ngờ mới cho người đàn bà đang ở trong một tình thế khó khăn. Hơn
nữa, bà đã long trọng đảm bảo với tôi không có chuyện như thế giữa bà và
Laurence, tôi cảm thấy thiên về tin tưởng bà hơn là tin con nhóc ma lanh
Josephine. Brenda đã chẳng nói Josephine ‘ngớ ngẩn điên khùng’ đó sao?

Tôi dập đi cái sự thực khó chịu là Josephine điên khùng hết cỡ. Tôi nhớ

đôi mắt đen tuyền tròn xoe thông minh của nó.

Tôi gọi điện thoại cho Sophia và hỏi nàng tôi có thể đến nữa hay không.
“Đến đi, anh Charles.”

“Tình hình thế nào?”
“Em không biết. Mọi sự đều ổn. Họ tiếp tục lục lọi căn nhà. Họ tìm cái gì

thế?”

“Anh không rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.