NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 106

Josephine lấy quả táo ra khỏi mặt để nói rõ lời buộc tội của nó.
“Anh đến và mách lẻo với cảnh sát,” nó nói.

“Ôi! Sao kỳ vậy. Ý em – là về…”
“Bác Roger.”
“Nhưng tất cả đều đúng mà, Josephine.” tôi trấn an nó. “Hoàn toàn đúng.

Họ biết bác Roger không làm điều gì sai – ý anh là – bác không biển thủ bất
cứ số tiền nào hay làm chuyện gì loại đó.”

Josephine ném cho tôi một cái nhìn khó chịu.
“Anh ngu ngốc quá chừng.”
“Anh xin lỗi.”

“Em không lo gì về bác Roger. Đơn giản chỉ vì đó không phải là cách làm

của công tác trinh thám. Anh có biết là anh không hề kể cho cảnh sát cho hết
không?”

“Ôi, anh hiểu,” tôi nói. “Anh xin lỗi, Josephine. Anh thật sự rất xin lỗi.”
“Anh đáng thế.” Nó nói, giọng đầy trách móc. “Em đã tin tưởng anh.”

Tôi nói xin lỗi đến lần thứ ba. Josephine có vẻ hơi nguôi ngoai. Nó cắn

một miếng táo.

“Nhưng cảnh sát buộc phải tìm ra tất cả mọi thứ,” tôi nói. “Em – anh –

chúng ta không thể giữ bí mật.”

“Ý anh là vì bác ấy sắp phá sản?”

Con bé Josephine lại nắm được thông tin chính xác như thường lệ.
“Anh cho rằng chuyện đó sẽ xảy ra.”
“Tối nay họ sẽ bàn bạc đấy,” Josephine nói. “Cha và mẹ, bác Roger và bà

dì Edith. Bà dì Edith sẽ cho bác Roger số tiền của bà – chỉ có điều bà chưa
có số tiền ấy – nhưng em không nghĩ cha em sẽ làm như bà. Cha nói nếu bác
Roger bị nguy khốn thì bác ấy chỉ nên tự trách mình và phí thêm tiền vào
chỗ thua lỗ cũng chẳng ích gì. Mẹ sẽ không chịu cho bác ấy tiền bởi vì mẹ
muốn cha bỏ tiền cho vở Edith Thompson

[11]

. Anh có biết gì về Edith

Thompson không? Cô ta lập gia đình, nhưng không ưa chồng. Cô ta yêu một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.