NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 13

Nàng lắc đầu. “Em không muốn.”
“Nhưng – Sophia…”

“Không đâu, Charles. Em không muốn anh quan tâm gia đình em từ góc

độ của em. Em muốn anh nhìn gia đình em với cái nhìn khách quan không
thiên vị.”

“Vậy anh phải làm thế nào?”
Nàng nhìn tôi, một cái nhìn tinh quái với đôi mắt xanh long lanh sáng.

“Anh sẽ có được cái nhìn đó từ cha anh,” nàng đáp.
Lúc ở Cairo tôi đã nói cho Sophia biết cha tôi là Trợ lý ủy viên cảnh sát

của Scotland Yard, và giờ ông vẫn còn làm ở đó. Nghe nàng nói mà tôi thấy
lạnh cả sống lưng.

“Sự việc tệ hại đến thế cơ à?”

“Em nghĩ vậy. Anh có thấy người đàn ông ngồi một mình ở bàn gần cửa

không – cái anh chàng bảnh trai trông giống một cựu chiến binh đang ra vẻ
thản nhiên ấy?”

“Có, anh có thấy.”
“Tối nay khi em lên tàu ở Swinly Dean thì anh ta cũng ở trong sân ga.”

“Ý em là anh ta theo em đến đấy?”
“Vâng. Em cho rằng cả hai chúng ta đều bị – nói thế nào nhỉ? – bị theo

dõi anh ạ. Họ đã nói bóng gió là chúng em không nên ra khỏi nhà. Nhưng
em đã quyết đi gặp anh.” Nàng hất nhẹ chiếc cằm thanh tú như thách thức.
“Em đi ra bằng cửa sổ buồng tắm và tụt xuống theo đường ống nước.”

“Em yêu!”

“Nhưng cảnh sát thì tinh nhuệ lắm, và tất nhiên lại có bức điện tín em gửi

cho anh. Không sao cả – giờ chúng ta đang ở bên nhau… Nhưng từ nay trở
đi hai chúng ta phải tự mình xoay xở.”

Nàng dừng lời rồi lại nói thêm:
“Không còn nghi ngờ gì – tình yêu của chúng ta thật bất hạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.