NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 141

Câu trả lời sẽ là gì? Laurence Brown ư? Và suy cho cùng, Laurence

Brown là ai chứ? Không đủ sức bảo vệ giữa lúc ngặt nghèo. Một người phụ
nữ yếu đuối. Tôi nhớ đến cảnh hai người vật vờ trong khu vườn đêm hôm
trước.

Tôi muốn giúp đỡ bà. Tôi rất muốn giúp. Nhưng tôi không thể nói hay

làm được gì. Trong sâu thẳm tâm hồn tôi, có một cảm giác rối ren tội lỗi như
thể Sophia đang nhìn tôi với đôi mắt khinh bỉ. Tôi nhớ giọng nói của
Sophia: “Bà ấy đã mê hoặc anh.” Và Sophia không thấy, nàng không muốn
hiểu hoàn cảnh của Brenda. Đơn độc, bị nghi giết người, không một ai bên
cạnh.

“Ngày mai sẽ cho lời khai chính thức,” Brenda nói.
“Điều – điều gì sẽ xảy ra?”
Với câu hỏi này, tôi có thể làm bà an tâm.

“Không có gì đâu,” tôi nói. “Bà đừng lo. Buổi lấy lời khai chính thức sẽ

được dời lại để cảnh sát làm các cuộc thẩm vấn. Tuy nhiên, vậy sẽ khiến cho
báo chí tha hồ đưa tin. Đến giờ, chưa báo nào nói đó không phải là một cái
chết tự nhiên. Nhà Leonides có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng với việc dời lại –
trò vui sẽ bắt đầu.”

(Sao lại nói gì lạ vậy! Trò vui! Tại sao tôi lại phải dùng cái từ đó?)
“Thế họ có – có đáng sợ không?”

“Nếu tôi là bà tôi sẽ không để họ phỏng vấn. Bà biết không, Brenda, bà

phải có luật sư…” Brenda co người lại, thở dốc vì hoảng sợ. “Không –
không – không phải như ý bà hiểu đâu. Bà cần một ai đó trông nom quyền
lợi và cố vấn cho bà trong thủ tục kiện tụng, điều gì nên nói và nên làm, điều
gì không nên nói và không nên làm.” Tôi nói thêm, “Bà thấy đấy, bà rất cô
độc.”

Bàn tay bà siết chặt cánh tay tôi hơn.
“Vâng,” bà nói. “Cậu đã hiểu điều đó. Charles, cậu đã giúp, cậu đã giúp

đỡ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.