NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 178

vẻ lo âu trên mặt tôi và cố gượng cười.

“Con bé có vẻ không sao cả qua những cuộc phiêu lưu mạo hiểm của nó,”

bà nói. “Trong tương lai, chúng ta phải trông chừng con bé nhiều hơn. Cho
đến khi – ta nghĩ giờ thì sẽ không cần nữa?” Bà thở dài rồi nói: “Ta sung
sướng vì mọi chuyện đã qua. Nhưng quả là một thảm cảnh! Nếu cháu bị bắt
vì giết người, ít ra cháu còn có tư thế đàng hoàng. Ta không chịu nổi loại
người như Brenda, suy sụp và la ré. Không chút can đảm. Laurence Brown
trông giống như một con thỏ bị dồn vào đường cùng.” Một chút thương cảm
âm thầm nảy ra trong tôi.

“Tội nghiệp cho họ,” tôi nói.
“Đúng – tội nghiệp cho họ. Cô ta sẽ tự biết lo cho mình mà, ta nghĩ thế?

Ý ta là có những luật sư giỏi – cho những chuyện như thế.”

Thật là kỳ lạ, tôi nghĩ, cả nhà đều ghét Brenda, và sự lo lắng chân thành

của họ muốn cho bà ấy có được sự biện hộ hiệu quả.

Bà Edith tiếp tục:
“Sự việc sẽ kéo dài bao lâu? Toàn bộ sự việc sẽ mất bao lâu?”
Tôi nói tôi không biết chính xác. Họ sẽ bị cảnh sát luận tội, sau đó đưa ra

tòa. Tôi ước chừng ba hay bốn tháng. Nếu bị kết tội, họ có thể chống án.

“Cậu có nghĩ họ sẽ bị kết tội không?”
“Cháu không biết. Cháu không biết chính xác cảnh sát có bao nhiêu

chứng cớ. Có những bức thư.”

“Những bức thư tình – họ đã là tình nhân.”

“Họ đã yêu nhau.”
Mặt bà nghiêm nghị hơn.
“Charles, ta không vui gì chuyện đó. Ta không ưa Brenda. Thời gian qua,

ta ghét ả rất nhiều. Ta đã nói nhiều điều không hay về ả. Nhưng giờ thì – ta
mong cho ả có cơ may – mọi cơ may có thể có. Aristide chắc cũng mong
thế. Ta cảm thấy mình muốn thấy – thấy Brenda được xét xử công bằng.”

“Còn Laurence?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.