NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 182

ta. Vấn đề sẽ là bồi thẩm đoàn có thích họ hay không. Anh không bao giờ có
thể trao đổi với các vị bồi thẩm. Charles, anh biết đấy, cả hai người đó đều
không có tính cách dễ gây cảm tình. Brenda là một phụ nữ xinh đẹp lấy một
ông lão quá già vì tiền. Brown là một gã đầu óc có vấn đề. Tội ác quá quen
thuộc – rất phù hợp với cái kiểu khiến bạn tin rằng họ làm việc đó. Dĩ nhiên,
tòa án có thể phán quyết gã đã làm việc đó còn bà ta thì không biết gì – hoặc
bà ấy làm việc đó còn gã thì không biết gì – hoặc cả hai cùng làm việc đó.”

“Nhưng bản thân anh thì anh nghĩ gì?” tôi hỏi.

Anh ngây mặt ra nhìn tôi.
“Tôi không nghĩ gì hết. Tôi đã lật đi lật lại các sự kiện và chuyển nó lên

Viện trưởng Viện công tố. Và ở đây người ta cho đó là một vụ án. Chỉ thế
thôi. Tôi đã làm hết bổn phận của mình và thế là xong. Charles, giờ anh hiểu
rồi đấy.”

Nhưng tôi không hiểu. Tôi thấy có lý do gì đó khiến Taverner không vui

mừng.

Mãi ba ngày sau tôi mới làm phiền cha tôi. Ông không hề nói cho tôi biết

về vụ án. Đó là giới hạn bắt buộc giữa cha và tôi – tôi nghĩ là mình hiểu lý
do. Nhưng tôi phải phá vỡ rào cản.

“Chúng ta phải xem như vụ án đã chấm dứt,” tôi nói. “Taverner không hài

lòng về việc cho rằng hai người đó đã gây án – cả cha cũng không thỏa
mãn.”

Cha tôi lắc đầu. Ông nói cái điều mà Taverner đã nói: “Nó nằm ngoài tầm

tay của chúng ta. Có một vụ án phải giải quyết. Đừng hỏi gì về chuyện đó.”

“Nhưng cha không – Taverner cũng không – nghĩ rằng họ có tội.”
“Để cho tòa quyết định đi.”
“Ôi trời,” tôi kêu lên, “đừng làm con mất hứng bằng những thuật ngữ

nghề nghiệp. Cha – và cả Taverner – nghĩ gì với tư cách cá nhân?”

“Ý kiến cá nhân của cha không hơn gì ý kiến của con đâu, Charles.”
“Hơn chứ. Cha có nhiều kinh nghiệm mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.