vậy thì tôi lại đột nhiên tự hỏi nàng quả thật có chất Anh như dáng vẻ bên
ngoài không, hay đó chỉ là màn trình diễn hoàn hảo?
Tôi nhận thấy nhiều lần nói chuyện thoải mái với nhau, tranh cãi ý tưởng,
những điều chúng tôi thích và không thích, về tương lai, bạn bè thân và
không thân – Sophia không hề nói về gia thế của mình. Nàng biết tất cả về
tôi (nàng là người chịu lắng nghe, tôi nhận thấy thế) nhưng tôi lại không biết
gì về nàng cả. Tôi cho rằng lai lịch nàng cũng bình thường như bao người,
có điều nàng không bao giờ kể. Và cho đến bây giờ tôi chẳng biết bất cứ
điều gì.
Sophia hỏi tôi đang nghĩ gì.
Tôi thành thật đáp: “Nghĩ về em.”
“Em biết,” nàng nói, cứ như thể nàng biết thật.
“Có thể trong một vài năm nữa chúng mình sẽ không gặp nhau,” tôi nói.
“Anh không biết bao giờ mới trở về Anh Quốc. Nhưng ngay khi anh về thì
việc đầu tiên anh làm là đến tìm em và cầu hôn.”
Nàng nghe tôi nói mà không một lần chớp mắt. Nàng ngồi đó, hút điếu
thuốc, không nhìn tôi.
Tôi nóng ruột vì nghĩ có thể nàng không hiểu ý tôi.
“Em nghe này,” tôi nói. “Có một điều anh quyết không làm, là cầu hôn em
ngay bây giờ. Làm vậy không giải quyết được gì. Trước hết nếu em từ chối,
anh sẽ rất đau lòng, và để khỏa lấp tự ái anh có thể cưới một phụ nữ tồi tệ
nào đó. Còn nếu như em không từ chối anh thì chúng ta sẽ làm gì đây? Cưới
xong là anh đi ngay? Hứa hôn rồi chờ đợi mỏi mòn? Anh không thể chịu
đựng nếu em chấp nhận như thế. Em có thể gặp một người khác nhưng buộc
lòng phải ‘trung thành’ với anh. Chúng ta đang sống trong một thời đại sôi
động, biến đổi nhanh chóng. Chung quanh ta đầy rẫy chuyện yêu đương,
cưới xin rồi đổ vỡ. Anh mong muốn thấy em về nhà, tự do và độc lập, em
nhìn chung quanh em, nắm bắt thế giới đổi mới sau chiến tranh và quyết
định điều mình sẽ làm. Những gì đã có giữa đôi ta sẽ là vĩnh cửu, Sophia ạ.
Anh không cần bất cứ kiểu hôn nhân nào khác.”