NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 96

Taverner nói:
“Ông Leonides, tôi sẽ đưa cho ông biên nhận cho lá thư này.”

Roger nhận tờ biên nhận. Ông đứng dậy và nói: “Xong rồi chứ? Các vị đã

thấy toàn bộ vụ việc, đúng không?”

Taverner nói:
“Ông Leonides trao cho ông bức thư này thế rồi ông rời đi? Vậy tiếp theo

ông làm gì?”

“Tôi đi vội về bên nhà của tôi. Vợ tôi chắc cũng đã về. Tôi đã kể cho cô

ấy nghe chuyện cha tôi đề nghị giúp đỡ. Cha tôi là một người tuyệt vời! Tôi
– phải biết mình nên làm gì.”

“Rồi cha ông bị bệnh – bao lâu sau thì xảy ra chuyện đó?”
“Để tôi nhớ lại – nửa giờ, hay một giờ. Bà Brenda chạy sang. Bà hoảng

hốt. Bà bảo trông ông rất kỳ cục. Tôi chạy đến cùng bà. Nhưng tôi đã thuật
cho các vị nghe mọi chuyện rồi.”

“Trong cuộc thăm viếng trước đó, ông có đi vào phòng tắm liền kề với

phòng của cha ông không?”

“Tôi cho rằng không. Không – không có, tôi chắc chắn là không. Tại sao

các vị có thể nghĩ tôi…”

Cha tôi cắt cơn phẫn nộ đột ngột bùng lên. Ông đứng dậy và bắt tay.

“Cám ơn ông, ông Leonides,” cha tôi nói. “Ông đã giúp đỡ chúng tôi

nhiều. Nhưng lẽ ra ông nên kể cho chúng tôi nghe tất cả chuyện này trước.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng ông Roger. Tôi đứng dậy và đến đọc bức thư

để trên bàn cha tôi.

“Đó có thể là một bức thư giả mạo,” Taverner nói vớt vát.

“Có thể,” cha tôi đáp, “nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ chúng ta nên

chấp nhận đúng như hiện trạng. Ông Leonides già sẵn sàng cứu con trai
thoát khỏi tai họa. Ông ta còn sống để làm cái việc giải cứu đó thì hiệu quả
hơn hơn Roger làm sau khi cha chết – đặc biệt giờ không có tờ di chúc nào
được tìm thấy, và hậu quả là số tiền thừa kế hiện nay của Roger có vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.