NGÔI NHÀ THẠCH LỰU - Trang 87

đường cậu qua đều nói chưa hề nhìn thấy bà hay bất kì ai giống bà, họ còn
trêu chọc vẻ buồn bã của cậu.

Trong suốt ba năm phiêu bạt khắp thế giới, trong một thế giới chẳng hề

có tình thương, lòng nhân ái hay chút thiện tâm nào dành cho cậu, nhưng đó
cũng chính là thế giới trước kia cậu tự chìm đắm trong đó với tràn đầy lòng
kiêu ngạo.

Thế rồi một buổi tối nọ, cậu đi tới cổng một tòa thành với những bức

tường to lớn gần bên sông, mệt lả và chân mỏi nhừ, cậu đính tiến vào.
Nhưng lính canh trước cổng đã hạ ngọn giáo chắn ngang lối và quát hỏi cậu,
“Ngươi vào thành phố làm gì?”

“Cháu đi tìm mẹ ạ,” cậu trả lời, “xin các ông hãy cho cháu vào, biết đâu

mẹ cháu đang ở trong thành phố này.”

Nhưng đám lính canh cười nhạo cậu, một gã lúc lắc chòm râu đen, hạ

tấm khiên xuống rồi quát lên, “Nói thật nhé, mẹ ngươi sẽ chẳng vui sướng gì
trông thấy ngươi đâu, ngươi còn gớm ghiếc hơn cả con cáo chốn ao hồ hay
con rắn nơi đầm lầy. Cút đi. Cút đi. Mẹ ngươi không có trong thành phố này
đâu.”

Một người lính khác, cầm cây cờ vàng hỏi cậu, “Mẹ cháu là ai, sao

cháu lại đi tìm mẹ thế?”

Cậu trả lời, “Mẹ cháu cũng là người ăn mày giống cháu, cháu đã đối xử

tệ hại với bà, cháu cầu xin các ông hãy cho cháu qua, may ra mẹ cháu sẽ tha
thứ cho cháu nếu bà ở đây.” Nhưng đám lính canh chẳng những không chịu
mà còn xỉa giáo vào người cậu.

Ngay lúc cậu ứa nước mắt định quay về, một gã đàn ông mặc áo giáp

có khảm đóa hoa hồng vàng, đội mũ trụ chạm hình sư tử có cánh, đi tới tra
hỏi đám lính về người đang xin vào. Họ bảo gã rằng, “Một đứa ăn mày, con
của mụ ăn mày, chúng tôi đã đuổi nó đi rồi.”

“Ồ không,” gã vừa cười vừa la lên, “chúng ta hãy bán đứa bé xấu xí

này làm nô lệ, đổi lấy một be rượu ngọt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.