NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 106

“Mẹ đang bận ạ?”

Tôi vừa hỏi vừa ngồi đối diện bàn mẹ. Mẹ xoay người lại, nói:

“Không sao... nhưng cái trò này khó thế nhỉ?”

Tôi xem thử máy tính, thấy biểu tượng game trên màn hình. Tôi

làm ra vẻ không biết còn mẹ thì ho mạnh một cái.

“...Không phải thế, viết văn thì chỉ cần ngồi xuống bàn là

được... Trước tiên là ngồi xuống và xem phải bắt đầu thế nào...
Chơi game còn khó hơn viết văn”.

Mẹ nói vẻ ngượng ngùng.

“Cũng đúng, nếu ba chơi game trong hai tiếng thì tác phẩm của

ba cũng chỉ tiến được thêm hai mươi dòng thôi ạ”.

Nghe tôi nói, mắt mẹ sáng lên.

“Thật ư, may quá! Hóa ra không phải mỗi mình mẹ... Nghe con nói

mẹ mới biết đấy. Cũng phải, khi viết sách ông ngoại thường ngồi
trước màn hình máy vi tính cả đêm, mẹ khẽ đẩy cửa nhìn vào thì nó
vẫn còn bật”.

Mẹ cười, nghỉ một lát rồi nói:

“Chết, mẹ đã hứa sáng mai tới nộp cho tòa soạn. Sao được đăng

nhiều kì lại mệt thế, nếu biết sẽ mệt mỏi nhường này sao mẹ lại
nhận lời chứ? Chính mẹ tạo nên các nhân vật, sao họ lại không nghe
mẹ! Lúc đầu phải làm thế này thế kia, cố gắng thêm chút nữa
thì họ sẽ làm theo ý mình. Họ cũng giống những đứa con của mình
vậy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.