NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 12

4.

Lý do bởi ký ức thuộc về một ngày xưa xa vời đã thành hiện thực.

Tôi nhấc điện thoại lên. Khi tôi nói tôi sẽ chuyển đến sống với mẹ,
dường như ở đầu dây bên kia ba không thể thốt nên lời. Tôi hiểu
khi ba không thể nói bất cứ lời nào, chắc ba đang tìm điếu thuốc
đặt trên chiếc bàn nào đó trong thư phòng. Biết đâu sau khi tôi đi,
ba sẽ viết lên web của tôi rằng: “Thực sự, từ rất lâu rồi, mỗi ngày
ba đều học cách nói lời tiễn biệt con”. Dường như ba đã rất hối hận
vì không chuẩn bị trước tinh thần cho một ngày rời xa mẹ khi ba mẹ
còn ở bên nhau. Đương nhiên với tính cách của ba, ba sẽ không bao
giờ nói với tôi những lời đó. Đến cả việc trò chuyện cùng tôi dường
như cũng là điều không hề có trong quỹ thời gian của ba. Nhưng từ
khi nào tôi đã nhận ra điều ấy. Phải chăng là vì ba chưa bao giờ nói
mọi điều về mẹ, mọi thứ liên quan đến mẹ đều khiến ba hối
hận vô cùng, và ba cũng chưa bao giờ ôm trọn cô con gái bé bỏng vào
lòng mà nói: “Wi Nyeong à, ba chưa từng hối hận vì đã sinh ra con”.
Khi đó tôi nghĩ liệu có phải ba đang hối hận vì đã để tôi có mặt trên
thế gian này. Tôi có cảm giác tim mình ngừng đập, dù chỉ trong
khoảnh khắc thôi, nhưng tôi không thể thở.

“Mẹ con cũng bảo con đến sống cùng mẹ sao?”

Khi tôi im lặng, ba tôi hỏi.

“Vâng... Mẹ cũng đang làm thủ tục cho con chuyển trường đến

thành phố B. nơi mẹ đang sống”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.