NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 14

5.

Ngày ấy, trước khi rời sang New Zealand, mỗi lần nghĩ đến cú

sốc đó tôi lại bắt đầu thấy đau lòng. Lần đầu tiên đứng trước
tôi, ba đã quên tất cả những điều ba muốn nói. Tôi nhận ra mình
đã dùng những lời lẽ quá đáng đến thế nào nhưng quá muộn rồi.
Cả tôi, cả ba đều nói những điều chưa một lần biết tới trong suốt
mười sáu năm qua.

“Dẫu sao... Dẫu sao thì... Con cũng rất giống Emmy của ba”.

“Thế ạ? Vậy thì con biết rồi. Vì điều đó mà mẹ đã bỏ đi phải

không ba”.

Khi ấy, ánh mắt ba như chợt ánh lên suy nghĩ nào đó rồi vụt

tan biến. Ba thả mình ngồi bịch xuống chiếc ghế trong thư
phòng. Ánh mắt ba ánh lên suy nghĩ rồi vụt tắt, dù đến chết tôi
cũng không thể nào quên được ánh mắt ba khi ấy. Thoáng chốc ba
như người vừa rớt vào chiếc hố sâu chẳng thể thốt nên lời. Ba
ngồi bất động nhưng chẳng thể che giấu được tâm trạng như đang
giằng xé vật lộn tìm về quá khứ. Cả cánh tay ba buông thõng
xuống hai bên thành ghế như chiếc áo sũng nước. Gương mặt ba
như nói rằng ba chẳng thể gượng dậy được trên chiếc ghế đó nữa.
Cảm giác như trời đất đang sụp đổ ngay dưới chân mình. Mưa rơi...

“Wi Nyeong... Con đang nghĩ mẹ đã trốn chạy ba sao? Cho đến

tận bây giờ sao?”

Ánh mắt nâu sâu thẳm thất thần. Bản thân tôi cũng chẳng

biết mình đang nói gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.