NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 127

lúc nào mà đường không tắc không ạ?”. “Có chứ, tối qua đó, đường
đâu có tắc”. Chắc vì bữa liên hoan ở nhà xuất bản nên tối qua của
ba có lẽ là sau mười một giờ đêm.

Tại nhà hàng FaMily, tôi ngồi đối diện ba, và thật lạ là tim tôi cứ

đập thình thịch như muốn bứt khỏi lồng ngực. Ừ thì chắc chắn
dẫu có thế nào tôi vẫn luôn yêu ba. Hơn nữa, tôi thường nghĩ rằng
ba đẹp trai hơn bất kì ông bố nào trên trái đất. Những người đàn
ông sau độ tuổi bốn mươi mà đẹp nhường ấy, dĩ nhiên là các oppa
SS501 mà tôi hằng yêu mến rồi! Cả ba và mẹ đều không biết
cách gọi các oppa. Có lần mẹ đọc là “ét xì ét xì năm không một”,
khiến tôi bực ghê gớm. Sao sánh được với cách gọi thân thương của
chúng tôi.

“Con gái trông ngày càng xinh hơn rồi đó... Dạo này con thế

nào?”

Ba cất lời trước. Tôi cũng chỉ đáp lại một tiếng: “Vâng”. Câu trả

lời nhấn mọi thứ chìm vào sự im lặng. Thật lạ lùng. Chỉ mới một
tháng không gặp lẽ nào lại chẳng có chuyện gì mà nói cho nhau nghe.
Tôi đành kể cho ba nghe về Dong Bin và Je Je.

“Ba biết không, Dong Bin chẳng khác gì mọt sách, chẳng nói

chẳng rằng, còn Je Je đã học lớp 1 rồi mà trên mặt hơi bị thương
một chút đã mò về nhà. Là nó đánh nhau với một đứa ở lớp học
thêm ba ạ. Lúc ấy mẹ vắng nhà nên con đã nổi giận, hỏi xem đứa
đánh nó là đứa nào? Nó đã nói tên một đứa. Thế nhưng khi con hỏi
tiếp: “Em cũng đánh nó cơ mà, sao rốt cuộc chỉ mình em bị thương
hả?”, Je Je trả lời: “Chị ơi, thằng ấy khỏe lắm. Tất cả chúng em
đều bị nó đánh, bất cứ đứa nào đứng trước mặt nó đều không dám
nhúc nhích”. “À, vậy là đứa chuyên bắt nạt rồi. Có phải ngày nào nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.