NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 138

được đặt lưng trên sàn nhà ấm áp trong lúc những người khác say
sưa đánh bài thì thật không còn hạnh phúc nào hơn”.

Dù lòng nặng trĩu nhưng không ngờ tôi có thể bật cười sảng khoái.

Càng nghĩ càng thấm thía câu: Lúc gặp khó khăn thì điều cần
nhất là sự hài hước. Nụ cười bằng mười thang thuốc bổ còn gì.
Nghĩ về niềm hạnh phúc của bà được ngả lưng ngơi nghỉ, vui chơi
trong viện dưỡng lão ấm áp, lưng tôi cũng nóng dần.

“Wi Nyeong à, nếu ai đó hỏi cháu về hạnh phúc thì không thể

trả lời đơn giản có hoặc không. Cái đó… chỉ đến khi chết mới có thể
nói chính xác. Phải tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết những
ngày đã qua mình thế nào. Cháu hãy xem Giáo hoàng John Paul Đệ
nhị qua đời cách đây ít lâu đi. Ngày trẻ vị ấy trông cao ráo, sáng sủa
lắm, trở thành một vị giáo hoàng người người yêu mến, nhưng lại
mắc bệnh. Chắc cháu cũng xem nhỉ? Mỗi ngày tivi trên toàn thế
giới đều phát sóng trực tiếp cảnh tay ông run lẩy bẩy, miệng ông
nước dãi dầm dề. Chắc lòng tự trọng của ông ấy bị tổn thương
ghê gớm lắm! Bởi vậy trước khi chết chớ có bảo: “Tôi hạnh phúc.
Mọi người cũng hạnh phúc đi!”

Tim tôi như muốn rớt. Không phải vì ngạc nhiên, thú thật tôi

cũng không biết diễn đạt thế nào, là gì nhỉ? Tôi đâu thể để mình cứ
bước lơ đãng, suy nghĩ mông lung được. Ngày xưa bà tôi chưa một
lần được đi học, vì bà là con gái. Bà thật đáng kính phục. Theo lời bà
kể, chỉ vì muốn xem cô gái đóng quảng cáo dầu gội mà gia đình mới
mua tivi, lúc đó ba đang học tiểu học.

“Chả hiểu cái đứa con gái đó đang làm cái gì nữa? Ngày nào đúng

vào lúc ấy cũng xuất hiện trên tivi mà gội đầu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.