mà mẹ tôi rời xa ba, mẹ cũng có suy nghĩ như tôi vậy. Nhưng có một
điểm khác biệt giữa mẹ và tôi. Khi mẹ đứng trước gương và hỏi:
“Gương à, gương à, trên thế gian này người ta yêu nhất là ai?” thì
nó trả lời: “Người ta yêu nhất chính là ba Wi Nyeong”. Thế nhưng
mẹ vẫn, mẹ vẫn...
Bấy giờ hình ảnh năm xưa mẹ rời xa ba bỗng vụt qua khiến tôi
bất giác cảm thấy sợ hãi. Mẹ giờ đây cũng đã có thêm hai cậu nhóc.
Tất cả các em đều khác họ với tôi. Chúng tôi chẳng có điểm gì
giống nhau. Vì chúng tôi đều giống ba mình.
“Bụng mẹ đau dữ dội rồi sinh con, trong suốt mười tháng mẹ
không được đụng đến một giọt bia nào, cho dù thèm thuốc lá cỡ
nào cũng phải chịu để dành điều tốt nhất cho con, sinh con rồi
bụng phình ra toàn những mỡ với số cân đã tăng lên quá hai mươi
cân, và vì giảm cân mẹ đã phải vất vả nhường nào, thế mà con sinh
ra không mang họ mẹ đã đành lại cả đến gương mặt cũng chẳng có
điểm nào giống mẹ cả...”
Mẹ vẫn thường ngồi cùng cả nhà kể chuyện như thế và cười ha
ha ha. Nhưng sau đó mẹ cũng không quên nói những lời yêu thương
ấm áp thế này:
“Nhưng để có con một lần nữa mẹ sẵn sàng quay trở lại thời điểm
ấy. Thực lòng mà nói chẳng ai thích quay lại thời điểm khó nhọc ấy
nhưng vẫn phải làm. Bởi vì đưa con đến với thế gian này là điều
tốt đẹp nhất mẹ đã làm được”.
Khi đó nhìn gương mặt mẹ giống như học sinh lớp 1 đang học
thuộc lời tuyên thệ trước lá quốc kỳ thiêng liêng. Tôi không nghi ngờ
lời mẹ nói là nói dối nhưng đôi khi tôi tự hỏi có khi nào mẹ từng ân