NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 173

Lời Jo Yu hoàn toàn không toát lên nỗi mỉa mai hay tò mò, giọng

nói nhỏ nhẹ, dịu dàng ấy đủ để tôi biết người bạn này định nói gì đó
với mình. Giữa lúc không biết phải trả lời sao thì Jo Yu nói tiếp, tựa
hồ chẳng quan tâm lắm đến câu trả lời của tôi.

“Cách đây ba năm, trong một đêm mẹ tớ đã hỏi: Jo Yu à, nếu ba

mẹ ly hôn thì con định thế nào? Tớ thảng thốt chẳng nói nên lời.
Lúc đó chỉ nghĩ rằng ba thật đáng ghét, mà xem ra mẹ còn đáng ghét
hơn. Các bà mẹ của những gia đình khác đều cố nhẫn nhịn mà sao
chỉ có mẹ mình làm ra vẻ mạnh mẽ hơn. Giờ nghĩ lại, đáng lý cả ba và
mẹ đều phải nhường nhịn lẫn nhau, nhưng hồi ấy mình lại hồ
đồ cho rằng chỉ mình mẹ là nên nhịn nhục… Từ đó trở đi, mỗi lần
ba mẹ chiến tranh lạnh chiến tranh nóng, điều tớ luôn luôn nghĩ
đến là chọn sống với ai, và nếu tớ đưa ra quyết định thì liệu em tớ
có cùng suy nghĩ với tớ không. Cậu cũng thừa hiểu rồi nhỉ? Ba mẹ
mà còn cãi nhau thì trên thế gian này chẳng còn ai đáng tin tưởng
cả…”

Tôi cũng gật đầu nhưng kì thực không hiểu cho lắm. Ba và dì tôi

chưa một lần to tiếng với nhau. Biết đâu là chiến tranh lạnh, tôi
không rõ, nhưng chưa từng thấy họ to tiếng. Và tôi chẳng cần phải
phân vân như Jo Yu vì nếu ba mẹ chia tay, đương nhiên tôi sẽ sống
cùng ba.

“Kì nghỉ hè năm nay, mâu thuẫn giữa ba và mẹ ngày càng trầm

trọng, tớ cũng đã tính đến chuyện này. Tớ ghét đến trường, chỉ
cần một lần mắc lỗi với cô chủ nhiệm thì cả năm xác định là địa
ngục... Với những người đã một lần quyết định sai lầm mà bảo họ
hãy chịu đựng mà sống, chỉ vì họ là ba, là mẹ mình thì chẳng phải
càng thêm sai sao... Bởi vậy, khi nhìn mẹ khóc trong đêm tớ đã hạ
quyết tâm: “Không ai có quyền ngăn mẹ ly hôn cả. Nhưng chỉ xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.