NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 211

71.

Ngẫm nghĩ kĩ lại thì Coco không ăn nhầm phải thứ gì. Tôi đã cho

nó ăn đúng liều lượng. Sợ Coco ăn quá nhiều nên mỗi lần nó
muốn ăn thêm, tôi chỉ cho ăn một ít, có lẽ đó là sai lầm của tôi. Tôi
gọi đến bệnh viện. Bác sĩ nói trước tiên đừng cho Coco ăn gì nữa, sau
một ngày, nếu thấy tình trạng của nó không khá hơn thì đưa tới
bệnh viện. Tôi mở sách nhưng không tài nào học được. Ngồi ở bàn
học, tôi gọi “Coco”, nó vểnh tai và kêu lên khe khẽ “meo meo”. Nhìn
Coco như chẳng còn chút sức lực nào, nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn
vì nó đã đáp lại mình. Tôi tiến lại gần, ánh mắt Coco lấp lánh
một màu xám bạc. Tôi thấy yên tâm hơn một chút. Latte kiêu căng
như chẳng biết người anh em của mình đang bị ốm, nó vặn mình
rồi lại nằm xuống ngủ ngon lành. Vẻ kiêu căng của Latte thật đáng
ghét nhưng ít ra tôi còn thấy biết ơn vì nó vẫn khỏe mạnh.

Sáng hôm sau, Coco dường như đã đỡ hơn. Đôi chân ngắn tũn

đáng yêu của nó lượn vòng dưới giường tôi. Mới sáng sớm, biết Coco
ốm, mẹ và em trai ào vào phòng tôi sốt sắng .

“Không sao đâu, trẻ con đứa nào cũng bị tiêu chảy trong khoảng

một ngày ấy mà”.

Mẹ vừa cười vừa tiễn tôi đi học.

“Mẹ, mẹ hãy cầu nguyện đi... đừng để Coco chết!”

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại buột miệng nói ra từ “chết”.

Đây là lần đầu tiên tôi không nghĩ ngợi gì và nhờ mẹ cầu nguyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.