hiểu mình chẳng thể phủ nhận cái ảo tưởng về viễn cảnh ấm áp nọ
không tồn tại trong tâm trí mình. Và cũng lần đầu tiên tôi nhận ra
cuộc sống không có bóng dáng mẹ trống rỗng và lạc lõng đến
chừng nào. Đứng trên quan điểm của người khác, hay với ánh nhìn
của những đứa trẻ biết đồng cảm có lẽ suy nghĩ sẽ khác. Thực sự tôi
đã từng có cảm giác mình là một đứa trẻ không có mẹ, cảm giác ấy
sau này không còn nữa. Nhưng vào khoảnh khắc đó tôi nghe giọng
ba tôi như gắt lên.
“Mẹ, con xin mẹ sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
Lần đầu tiên tôi chứng kiến hình ảnh người cha vốn trầm
tính thường ngày lại nổi giận với bà như thế. Cũng là lần đầu tiên
trong nhà, ba lớn tiếng quát lên như thế. Dường như đến chính ba
cũng vô cùng ngạc nhiên về điều mình vừa làm. Ba ngậm chặt môi,
cố gắng bình tĩnh nói từng từ một.
“Sau này đừng bao giờ nhắc đến con người ấy nữa”.
Tôi vẫn chưa hiểu lý do thực sự ba và mẹ chia tay nhau là gì. Tôi có
thể hỏi nhưng lại không hỏi. Vì tôi biết dù có hỏi thì ba cũng sẽ
không trả lời. Thực chất có một lý do lớn hơn thế. Tôi cũng không
thể giải thích lý do đó là gì, bởi vì tôi sợ nếu nghe câu trả lời tôi sẽ
mất đi một trong hai người, ba hoặc mẹ, mãi mãi...