NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 236

ai, phải đối mặt với nỗi đau bằng một trái tim non nớt, vị tha. Làm
sao mẹ có thể nói với Dong Bin rằng: “Dong Bin à, chú ấy nói ba
con đã qua đời...” Wi Nyeong, sao mẹ có thể nói ra những lời như
thế?”.

Nước mắt mẹ tuôn rơi, thấm đẫm hai gò má.

“Phải làm gì đây, ông ấy không thể sống được sao? Chỉ cần ông

ấy sống, dù có gây ra lỗi lầm gì với mẹ cũng được, chỉ cần ông ấy
sống thôi mà, nếu mẹ đến thánh đường và nói với Thượng Đế mẹ
sẽ tha thứ tất cả thì kỳ tích có xuất hiện chăng? Nhưng mẹ có thể
tha thứ cho ông ấy không? Dù tha thứ hay không, mẹ vẫn phải nói
thế đúng không? Wi Nyeong, nói gì đó đi. Mẹ nên làm gì đây?”

“Mẹ... dù bất cứ chuyện gì xảy ra đều có thể chịu đựng được. Dù

ai đánh mẹ, mắng mẹ, lấy hết tiền của mẹ, chỉ trích mẹ, mẹ đều
có thể chịu đựng. Dù không thể chịu đựng, mẹ vẫn gắng gượng,
nhưng với những đứa con mẹ yêu thương nhất, những chuyện này
chẳng phải quá đáng lắm sao. Thật quá sức chịu đựng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.