NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 235

Mẹ ôm chặt Dong Bin vào lòng, ngủ cùng nó suốt ba đêm để kể

nó nghe mọi chuyện. Nhưng Dong Bin, đứa trẻ luôn im lặng, lúc nào
cũng chỉ biết tới sách vở ấy đã lặng lẽ vượt qua như mọi khi.

“Ngày ấy, mẹ thực lòng cảm ơn Dong Bin...”

Sau này, mẹ thường nói thế. Vậy mà người ba Dong Bin mới được

gặp duy nhất một lần lại đang từng ngày vật lộn với bệnh ung thư.
Nếu đúng là ba Dong Bin bỏ bệnh viện về quê... Nghĩa là lại thêm
một cái chết nữa đang chờ đợi chúng tôi vào mùa thu này.

Đều là cái chết, nhưng việc Coco vĩnh viễn rời xa chúng tôi khác

xa việc này. Vừa trải qua nỗi đau mất Coco, giờ gia đình tôi lại chìm
trong không khí của một mất mát khác lại. Tôi đâu biết nói gì với
mẹ lúc này.

Mẹ, người từng điềm tĩnh nhất trước cái chết của Coco, giờ đây

đang quá đỗi mơ hồ, mông lung. Điếu thuốc đã tắt ngấm tự bao
giờ, mẹ lại bật lửa, châm lại thuốc.

“Mẹ biết sẽ như thế, người ấy chỉ biết đốt hết điếu thuốc

này đến điếu thuốc khác thôi, không nghĩ rằng mình sẽ... cũng
chỉ biết uống rượu, mẹ biết sẽ như thế. Rốt cuộc thì... Ngay cả
khi chung sống với mẹ, ông ấy cũng tự hủy hoại mình, đáng lẽ sau
chia tay phải sống tốt hơn chứ... Tại sao tới tận phút cuối lại có thể
tàn nhẫn với mẹ, với Dong Bin nhường này. Ông không được chết,
phải sống có ý nghĩa hơn! Tại sao lại để mình bị bệnh...”

Vai mẹ run lên.

“Wi Nyeong à, mẹ không thể nói chuyện này với Dong Bin. Làm

sao có thể nói vậy với đứa bé đã khó khăn lắm mới biết ba mình là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.