NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 244

84.

Bề ngoài, Dong Bin không có chút thay đ ổi nào. Duy có điều

vốn dĩ nó đã ít nói thì nay lại càng trở nên ít nói hơn. Mẹ bám chặt
lấy Dong Bin khi nó đi học về, hỏi: “Con này... mai mẹ con mình đi
nhé?”, nhưng cậu nhóc vẫn nghiêng đầu trả lời: “Con muốn suy
nghĩ thêm chút nữa” như mọi lần.

Một tuần đã trôi qua, hàng ngày mẹ đều đưa mắt nhìn Dong

Bin, còn thằng bé càng lúc càng say mê trò chơi điện tử hơn.

Nếu cũng nhận được hung tin tương tự, tôi sẽ ra sao? Nếu là tôi,

tôi sẽ chạy ngay đến với ba. Có khi ngày ngày tôi sẽ vừa khóc vừa năn
nỉ thần linh, đấng tối cao mà tôi chưa từng tin là có thật.

Tuy nhiên, Dong Bin vẫn tiếp tục chơi bắn súng trên máy tính.

Một lần nữa tôi cảm nhận được tất thảy con người trên thế giới này
đều khác biệt. Bởi tôi không thể khẳng định việc cậu em mà mình
yêu quý đang chơi game có làm nỗi đau vơi bớt chăng. Và cả mẹ,
người từng cằn nhằn liên hồi việc Dong Bin tốn nhiều thời gian
cho mấy trò chơi vô bổ, nay lại chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn. Một cuối
tuần nữa lại đến. Tôi đang chuẩn bị đến trường thì mẹ bước vào
phòng tôi trong trang phục đen chỉnh tề.

“Wi Nyeong, giờ mẹ phải đi diễn thuyết ở DaeJeon...”

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, định trả lời: “Vâng” thì mẹ ngồi

phịch xuống giường tôi tựa như ngã xuống.

“Nghe nói ba Dong Bin vừa ra đi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.