NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 243

“Ừ. Nhưng hãy để mẹ ở lại cùng con đến khi mẹ đi ngủ nhé. Dong

Bin, đừng quên chúng ta luôn yêu thương con. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con,
nhưng Dong Bin à, chúng ta rất yêu thương con”.

Dong Bin từ từ gỡ tay mẹ ra, trở về phòng mình. Mẹ đi theo Dong

Bin vào phòng. Chỉ còn tôi ngồi lại khóc một mình. Gia đình là gì?
Tại sao không cho tôi một cuộc sống bình thường như bao người
khác? Câu hỏi đã từ lâu bị tôi giấu trong lòng nay mới trào ra theo
nỗi buồn. Lát sau, mẹ bước ra từ phòng Dong Bin.

“Dong Bin sao rồi mẹ?”

Mẹ bước đến, ngồi xuống cạnh tôi.

“Nó nói sẽ suy nghĩ thêm vài ngày. Có lẽ lúc đó nó sẽ bảo mẹ đi

cùng... thật lạ, nó chìm vào giấc ngủ rồi... Dong Bin còn ngáy nữa.
Thật may khi thằng bé đã chìm sâu vào giấc ngủ”.

Mẹ vừa lau nước mắt vừa cười. Lần này tôi lại gần ôm lấy mẹ.

Gương mặt mẹ dường như mất hết sinh khí, bà nhẹ tựa vào vai tôi.
Tôi đưa đôi tay chạm vào khuôn mặt mẹ và nói:

“Mẹ... con yêu mẹ... Mẹ là người mẹ tốt nhất thế gian”.

Tôi thật sự sợ hãi và lo lắng rằng mẹ mình cũng đi theo người

đàn ông ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.