NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 245

Tôi búi tóc, quay lại nhìn mẹ. Mẹ đang ngồi trên giường, môi

khép lại, không chút sức sống. Những đợt gió lạnh sớm mai lần lượt
ùa vào, cửa sổ đang mở, da tôi sởn gai ốc.

“Nhanh... thế sao ạ?”

“Nghe nói họng ông ấy có vấn đề nên cách đây khoảng một

tháng có đến bệnh viện kiểm tra. Vì ông ấy còn trẻ mà... Hôm nay
mẹ phải bỏ buổi diễn thuyết, mẹ cũng hủy hết các lịch trình khác
rồi. Hôm nay thứ Bảy, mấy đứa nhỏ đều đang ngủ. Mẹ không biết
nói gì nếu đánh thức tụi nhỏ dậy. Wi Nyeong, tối hôm nay... các con
không đến trung tâm học nữa, hủy hết các cuộc hẹn khác đi nhé.
Mẹ sẽ về sớm. Nếu Dong Bin có hỏi thì... Nếu thế thì...”

Mẹ khép môi, nhưng đôi môi vẫn mấp máy như muốn nói thêm.

Lát sau, mẹ thở mạnh rồi nói:

“Con cứ nói với em mọi chuyện, cứ nói sự thật là được rồi”.

Giọng nói mẹ trong trẻo đến đáng ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt

xám đen lại. Có lẽ mẹ sẽ đi thuyết trình về chủ đề bãi bỏ án tử hình
và sinh mệnh.

Mẹ, người đã từng chật vật đi diễn thuyết về chủ nghĩa nữ

quyền sau khi chịu bao đau đớn do ba Dong Bin gây ra, lại phải diễn
thuyết về sinh mệnh vào sáng nay, buổi sáng ba Dong Bin qua đời.

Khi mẹ nói rằng cái chết duy nhất mà chúng ta có thể ngăn cản

lại được trên thế gian này là tử hình, tâm trạng của mẹ thế nào? Từ
sâu trong đầu, tôi nhớ tới cuộc hẹn đi xem phim tối nay với Jo Yu
nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ đang định ra khỏi phòng chợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.