NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 285

“Đừng có cười! Là thật đấy. Vì vậy mà bình thường chú sẽ không

tiết lộ cho ai khả năng này của mình. Cũng chẳng biết từ khi nào,
nhưng mỗi lần đi trên đường hay ngang qua một đồng cỏ, chỉ cần
chú nói thì ở đó chắc mọc nhiều cỏ bốn lá lắm đó, và không ngờ
nơi ấy có cỏ bốn lá thật. Dẫu ở xa thế nào thì chú vẫn có thể cảm
nhận được. Kể cả lần nọ đang đi xe bus ngang qua một nơi, tự dưng
chú linh cảm thấy nơi ấy cũng mọc cỏ bốn lá. Không phải là khả
năng có thể kiếm tiền hay mang lại hiệu quả lớn lao nhưng vẫn có
thể coi là siêu năng lực chứ!”

Ngẫm thử thì thấy cũng có thể, nhưng để gọi là siêu năng lực tìm

cỏ bốn lá thì chẳng phù hợp tẹo nào. Tôi không thể nhịn cười.

“Nhưng trên thế giới, siêu năng lực tìm cỏ bốn lá của chú có thể

sử dụng ở đâu ạ? Đã gọi là tài năng thì phải có ích chứ ạ?”

Chú Daniel chép chép miệng giải thích:

“Gì chứ! Hồi chú bốn tuổi, siêu năng lực đó khá là được việc mà!

Chú vẫn thường tận dụng lúc tán mấy bạn nữ. Và… ngay cả bây giờ
vẫn có thể cho Wi Nyeong thấy tài lẻ đó. Chẳng phải cháu cũng thấy
thoải mái hơn một chút rồi à?”

À, ra là vậy. Chú nhìn tôi nở một nụ cười tươi.

“Nói cho vui thôi chứ nếu tất cả cỏ bốn lá trên thế gian đều

là kim cương thì chú sẽ trở thành người giàu nhất trần đời rồi.
Cũng đôi lúc chú ước vậy. Ngược lại, nếu người ta lấy thước đo là
phải hát hay thì chắc chú xếp hạng bét. Chú không biết hát. Hoặc
nếu dựa vào múa giỏi, thân hình đẹp… và biết bao thứ khác thì chú
chỉ được liệt vào hạng bét thôi. Bởi thế giới cháu đang sống dường
như đang đánh giá con người dựa trên thành tích, nên dẫu chú có cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.